Chương trước
Chương sau
Triệu Hi Hằng vỗ vỗ tay, nói ra từng chữ, dạy Chi Chi nói chuyện, "Bảo bối, học với nương này."
Chi Chi ngẩng đầu lên, nhìn nhìn mặt Triệu Hi Hằng, ánh mắt đen nhánh sáng ngời lên trong nháy mắt.
"A gia, phụ thân, nói đi nào..."
Triệu Hi Hằng cũng không phải không muốn từ đầu tiên Chi Chi gọi là "A nương".
Nhưng nói như vậy, Vệ Lễ sẽ rất ghen tị đi, thôi nể tình hắn trong thời gian nàng mang thai hết nôn nghén lại trầm cảm, nàng cố mà đem từ đầu tiên Chi Chi gọi người nhường cho hắn.
Triệu Hi Hằng kề sát vào Chi Chi, dùng khẩu hình hết sức khoa trương, lại lặp lại một lần, "A gia ~ "
Chi Chi nhìn nhìn mẫu thân, vỗ tay tỏ vẻ cái này mình biết, sau đó mở miệng, "Nha nha ~ "
Con bé trên dưới tổng cộng có bốn cái răng sữa, mới vừa nhú lên một chút, khi nói chuyện nhịn không được chảy nước miếng, rất đáng yêu.
Triệu Hi Hằng chà xát khuôn mặt như viên bánh trôi nước của Chi Chi, lại lau nước miếng cho con bé, "Không phải nha nha, là A gia!"
Đã học hơn một tháng, khi Chi Chi được sáu tháng, con bé đã hướng về phía Vệ Lễ nha nha nha nha kêu không dứt.
Hiện tại hơn bảy tháng, vẫn là "Nha nha."
Triệu Hi Hằng lặp lại nhiều lần, Chi Chi cũng rất kiên nhẫn với mẫu thân, vẫn luôn theo nàng, "Nha nha nha nha".
Chi Chi bỗng nhiên mắt sáng lên, sau đó rướn cổ về hướng phía sau Triệu Hi Hằng kêu, "Nha nha!"
Triệu Hi Hằng giật mình một cái, quay đầu nhìn thì thấy Vệ Lễ tiến vào.
Tóc mai hắn ướt nhẹp, vừa tắm rửa xong, cả người đều bốc lên hơi nước trắng mờ, quấn một cái khăn bố thật dài trên đầu, thấy hai mẹ con cùng nhau nhìn hắn, theo bản năng chớp chớp mắt, lấy cái khăn bố trên đỉnh đầu xuống.
Y phục không chỉnh tề như vậy, hình như là tấm gương không tốt mấy cho hài tử, Vệ Lễ kéo vạt áo, che hình xăm trên người lại, "Con bé liên tiếp nha nha cái gì vậy?"
Triệu Hi Hằng không cho Vệ Lễ biết nàng đang dạy Chi Chi gọi người, nàng không muốn Vệ Lễ biết nàng lén dạy Chi Chi, đến khi Chi Chi gọi hắn, sẽ không cảm giác quá vui mừng!
Vệ Lễ tuy ngày này cũng nói Chi Chi chính là cái tiểu hỗn đản, Chi Chi cũng luôn luôn không cho Vệ Lễ ôm, nhưng tình cảm hai bên vẫn rất tốt.
Chi Chi mỗi buổi chiều nhất định liền sẽ chổng mông ghé vào cửa sổ chờ Vệ Lễ trở về, Vệ Lễ không trở về, con bé liền lắc lắc gương mặt thịt xệ ra như bánh bao; mà Vệ Lễ vừa ghét bỏ con bé, vừa ôm không chịu buông tay.
"Con bé gọi bừa, chàng trông nó, ta đi tắm rửa." Nàng không muốn giải thích thêm, sợ lòi, vội vội vàng vàng đi qua tịnh phòng.
Mắt Chi Chi lại nhìn chằm chằm Vệ Lễ, sau đó, "Nha nha, nha nha."
Vệ Lễ ôm con bé dậy một phen, cắn cắn khuôn mặt con bé, "Con lại gọi bậy cái gì vậy hả?"
Chi Chi giãy dụa, trên người a gia rất cứng rắn, không có thoải mái như được a nương ôm, liên tiếp gọi, "Uông uông! uông uông!"
Vệ Lễ ôm con bé ném lên không trung vài vòng chơi, con bé mới cười lên khanh khách.
"Dạy con lâu như vậy, sao mãi mà vẫn uông uông uông uông như thế? Sao con ngốc vậy chứ?" Vệ Lễ buông Chi Chi xuống, nhìn nhìn về cửa, thấy Triệu Hi Hằng đích xác không có xuất hiện, nói ra từng chữ dạy nó, "Là a nương!"
"Uông uông!"
... Vệ Lễ tức giận đến đi tới đi lui trong phòng, mười phần táo bạo.
Nhưng lại nghĩ một chút, Triệu Hi Hằng nếu biết người đầu tiên Chi Chi gọi là nàng, đoán chừng phải cao hứng muốn chết được. Hắn nghĩ như thế, liền kiềm chế cơn giận xuống, vừa dạy Chi Chi nói chuyện, vừa lấm lét nhìn chằm chằm canh Triệu Hi Hằng đi ra.
"Uông uông!" Lịch sử tái diễn, đôi mắt đen lay láy của Chi Chi nhìn chằm chằm phía sau lưng Vệ Lễ, lần này đến phiên Vệ Lễ cả người run lên.
Quả nhiên là Triệu Hi Hằng xuất hiện, Vệ Lễ ho khan hai tiếng, bắt đầu làm bộ làm tịch, "Triệu Thạch Lựu, ngươi đầu tiên con phải gọi là ta, con có hiểu không? Ta là phụ thân của con!"
Hắn không thể để Triệu Hi Hằng biết Triệu Đồ Lâm gọi nàng đầu tiên là do có người dạy trước cho con bé, như vậy kinh hỉ sẽ không lớn như vậy!
Triệu Hi Hằng vỗ một cái lên đầu của hắn, "Chàng đừng có gọi Triệu Thạch Lựu Triệu Thạch Lựu hoài như thế, khó nghe quá!"
Vệ Lễ không phục, ôm đầu, "Nó không phải tên Triệu Thạch Lựu sao?"
Chi Chi ngồi ở đệm giường, bôi bôi nước miếng, "Nha nha uông uông" gọi liên tục.
Vệ Lễ gom tóc Triệu Hi Hằng lại, liều mạng vò vò tóc nàng cho khô, lại làm cho nàng bất mãn, "Tự ta lau."
"Không cần, khách khí làm gì, ta lau cho nàng."
Triệu Hi Hằng đập rớt tay hắn, "Ai khách khí với chàng? Chàng vò tóc ta vừa ẩu vừa mạnh, lát nữa nó rối tung lên hết."
Nàng là người khách khí như thế sao?
Vệ Lễ chỉ có thể ngừng tay, phẫn nộ ngồi ở một bên, nâng quai hàm nhìn nàng lau tóc, thỉnh thoảng đưa cho nàng lược cùng tinh dầu, "Trần Nhược Giang nói anh đào cùng hoa lê đều nở rồi, cách đó không ca còn có ngọn núi nhỏ, ngồi xe ngựa một canh giờ là đến, đặc biệt đẹp mắt, nhiều đôi tiểu tình nhân đều đến đó chơi."
Hắn cũng muốn đi!
"Ta gần đây cũng rảnh, chàng có rảnh không?" Triệu Hi Hằng có chút động tâm.
"Có có." Hắn gật đầu, cái gì có thể quan trọng hơn so với một năm một mùa cùng tức phụ xem hoa chứ?
Coi như hắn có thể sống đến 100 tuổi, vậy bây giờ đại khái còn lại có 79 năm, đời này chỉ có thể cùng Triệu Hi Hằng xem 79 mùa hoa.
Hoa nhân gian, xem một lần lại ít đi một lần.
"Chúng ta ngày mai hoặc là ngày sau nữa cùng đi?"
"Được nha được nha." Vệ Lễ nghĩ, đến thời điểm đó chọn mấy đóa hoa đẹp nhất cài lên cho nàng, "Chúng ta mặc cái bộ xiêm y cùng kiểu kia có được hay không?"
Thường là khi nhà quyền quý xuất hành, đều sẽ phong tỏa cả ngọn núi, không cho phép người khác ra vào, nhưng Vệ Lễ thì không muốn, nếu như vậy hắn và Triệu Hi Hằng mặc xiêm y cùng kiểu đó cho ai nhìn? Hắn đến lúc đó cài hoa lên cho Triệu Hi Hằng, cũng không ai thấy.
"Chúng ta còn phải mang tã cho Chi Chi, nước ấm, rồi bô tiểu..." Triệu Hi Hằng nắm ngón tay tính tính, quả nhiên sau khi sinh hài tử mà muốn đi đâu cũng phải suy xét quá nhiều thứ.
Nụ cười trên mặt Vệ Lễ rơi xuống, lại trông giống hệt cái mặt bánh bao của Chi Chi khi đợi mãi chưa thấy a gia về nhà, "Vì sao lại mang theo con bé chứ? Hai chúng ta cùng nhau đi chơi không tốt sao?"
Đến lúc đó Chi Chi vừa khóc vừa đòi đi tiểu, cảnh tượng đó quả thật là, nghĩ thôi đã không còn gì duy mỹ.
"Có phụ mẫu nào bỏ hài tử ở nhà mà đi chơi không? Quá không có trách nhiệm."
Vệ Lễ còn muốn nói, nhưng bị ánh mắt uy hiếp của Triệu Hi Hằng nhìn xem, chỉ có thể đem nghẹn lời muốn nói trở về.
Miệng hắn trề ra sắp đến mức có thể treo được cái bình dầu, có mấy lúc hắn thật hận không thể nhét tiểu bằng hữu Triệu Thạch Lựu trở về trong bụng Triệu Hi Hằng đi, thật hận hắn năm đó tuổi trẻ không hiểu chuyện, nếu là...
"Nha nha!" Chi Chi mơ mơ màng màng, nâng đồ chơi nhỏ trong tay mình lên cho Vệ Lễ.
Tiểu hài tử thật có thể cảm giác được tâm tình của người lớn nha.
Vệ Lễ nhìn nhìn con hổ bằng vải bố trong ngực mình, bỗng nhiên hốc mắt đau xót.
Hắn sẽ không bao giờ nói mấy chuyện nhét Chi Chi về thế này nữa.
Mùa hoa rất ngắn, ngày hôm sau một nhà ba người liền khẩn cấp thu dọn đồ đạc đi ngắm hoa anh đào và hoa Lê trên núi.
Đúng lúc vào vụ gieo trồng mùa xuân, người đi du ngoạn ngắm hoa không tính quá nhiều, phần lớn vẫn là mấy đôi tình nhân, hoặc là phụ mẫu dẫn theo hài tử, còn có một ít họa sư mang theo giá vẽ lên đây vẽ tranh.
Gió xuân man mát, nước chảy róc rách, thật là ý đẹp cảnh vui.
Trước chóp mũi đều là mùi thơm thoang thoảng của hoa Lê cùng hoa Anh Đào.
Đến một nơi xa lạ, Chi Chi cũng không bài xích Vệ Lễ ôm, theo bản năng ôm sát cổ của hắn.
Một nhà ba người, nhìn bên ngoài là biết người có tiền, tựa hồ tình cảm rất tốt; hơn nữa còn có bề ngoài bất phàm.
Ừ... Một tổ hợp như vậy, ngược lại cũng rất thu hút mắt người.
Vệ Lễ nhìn nhìn một thân cây, sau đó nắm lấy cành hoa của nó, chuẩn bị hái xuống dưới một cành cho Triệu Hi Hằng.
Nếu có thể, ừ, thì lấy luôn cho Chi Chi cái cành nhỏ xíu kia để cài lên mái tóc ngắn của con bé cũng được...
Hắn tay trái ôm Chi Chi nên không làm được gì, tay phải dùng lực kéo mạnh xuống một cái, toàn bộ nhánh cây run rẩy khuynh đảo theo, hoa anh đào sột soạt vẩy xuống đầy người bọn họ như đổ mưa.
Mỹ nhân, mưa hoa, cảnh tượng như vậy, đẹp thì rất đẹp, nhưng đúng là có chút ngốc.
Vệ Lễ nhìn nhìn trái phải, không có mấy ai, hắn đưa mắt giải thích với Triệu Hi Hằng, "Ta chỉ muốn hái một cành thôi."
Hắn vừa buông tay, nhánh cây lại bắn ngược về hướng phía trước, lại ào ào một trận mưa hoa.
Một lần đã rất ngốc, hai lần quả thực ngốc đến không chịu nổi.
Vệ Lễ trước mắt bao người, căng thẳng sống lưng, bên tai lại lặng lẽ đỏ lên không dễ phát giác.
Hắn nâng tay, gom mấy đóa hoa rớt lên trên đầu Triệu Hi Hằng lại trong tay, sau đó một đóa lại một đóa cài lên trên tóc cho nàng, còn lại một đóa cuối cùng, liền cài lên bên tóc mai của Chi Chi.
Triệu Hi Hằng cùng hắn đứng dưới tàng cây, cảm giác xấu hổ ngượng ngùng đến đỏ mặt, phủi phủi hoa trên người hắn.
Có một nam nhân trẻ tuổi thân mặc thanh sam, chít khăn gọn gàng lặng lẽ quan sát bọn họ vài lần, hắn trắng trắng trẻo, mũi nhọn, có vẻ như muốn tiến lên nói gì đó, nhưng lại không dám.
"Ngươi lén lút làm cái gì?" Vệ Lễ nhíu mày, bắt được hắn ra trách mắng.
Có chút làm chuyện ngốc bị người ngoài nhìn thấy, thẹn quá hóa giận.
Người trẻ tuổi vội vàng cúi chào, hoang mang rối loạn nói, "Không... thật ngại quá..." Dùng giọng nói hơi cứng nhắc nói, "Ta gọi là Lưu Hòa Lăng, là một họa sư. Lần đầu gặp mặt, thật xin lỗi đã quấy rầy đến một nhà các ngươi, nhưng ta thật sự muốn thỉnh cầu ngài có thể cho phép ta họa cho các ngươi một bức hoa, tuy rằng thật đường đột, ta thật xin lỗi, xin hãy tha thứ ta..."
Hắn lại vô cùng chân thành khom người chào.
"Ngươi không phải người nơi này sao?" Triệu Hi Hằng cảm thấy vị nam nhân trẻ tuổi này nói chuyện cứng nhắc, ngôn ngữ cùng động tác đều không giống như người Đại Chu.
Lưu Hòa Lăng gật đầu, "Đúng vậy; ta đi thuyền từ bên kia biển đến, tới đây học tập vẽ tranh, nơi này các tiên sinh đều rất giỏi, ta rất ngưỡng mộ văn hóa nơi này, hy vọng có thể sống ở đây."
Đi thuyền từ bên kia biển đến?
Đó chính là người Đông Doanh.
Bình Châu dân cư hỗn tạp, vẫn luôn có rất nhiều người từ nước khác đến định cư.
Những người này vì tránh phải nhận được ánh mắt bất thường từ người khác, cho nên thường thường sẽ sửa thành một cái tên người Hán.
Vệ Lễ mặc kệ hắn là người chỗ nào, hỏi lại một lần, "Vẽ tranh? Ngươi nói muốn vẽ tranh cho chúng ta?"
"Đúng vậy!" Nam nhân thành khẩn nghiêm túc gật đầu nói, "Kính xin cho ta cơ hội này, xin nhờ ngươi!"
"Đòi tiền không?" Vệ Lễ chỉ quan tâm điểm ấy.
"Không không không, đương nhiên là không lấy tiền, ta rất quý trọng cơ hội mọi người có thể cho ta vẽ tranh, tiên sinh nói đây đối với ta là một loại rèn luyện." Thanh niên lại cúi người hành lễ với bọn hắn.
Sau khi được cho phép, nam nhân kia cởi rương thư họa trên lưng xuống, lấy dụng cụ ra.
Ba người ngồi dưới một tàng cây anh đào khá xum xuê, hoa anh đòa phớt hồng lác đác dệt lên nền cỏ xanh, một vẻ đẹp cực kỳ yên lặng sinh động.
Vệ Lễ chưa từng được vẽ trang, thân thể hơi có chút cứng ngắc câu nệ.
Sau khi nam nhân kia chuẩn bị xong, nhìn về phía bọn hắn nói, "Ta bắt đầu đây!"
Triệu Hi Hằng kéo kéo tay áo Vệ Lễ, "Chàng thả lỏng chút nha." Nàng tìm đề tài nói chuyện phiếm cùng hắn, "Trước kia ở Bình Châu cũng thường xuyên gặp người Đông Doanh hay là người Tiên Bi sao?"
Lúc này Vệ Lễ mới dần dần buông lỏng mặt mũi cùng cơ bắp ra, trả lời nàng, "Trước kia cũng có, nhưng ít, gần đây có vẻ hơi nhiều thêm một chút. Bọn họ sau trận bão liền chạy đến nơi này, rất nhiều người đều đến đây định cư, còn có tới chỗ này học tập. Trần Nhược Giang nói hắn gần đây thu được nhiều thật nhiều công văn thông quan."
Chỉ cần không có tâm tư xấu, vậy cũng tốt.
Triệu Hi Hằng nhẹ nhàng thở ra, là một nơi hòa bình ổn định, tất nhiên sẽ hấp dẫn quốc dân nơi khác đến, vậy đại khái xem như thể hiện Bình Châu càng ngày càng tốt?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.