Chương trước
Chương sau
Niềm vui ngoài ý muốn luôn luôn tới rất kịp thời, Triệu Hi Hằng cảm thấy từ lúc rời khỏi Tấn Dương xong, vận khí của nàng liền chuyển biến tốt đẹp thấy rõ.
Tỷ như hiện tại, nàng bảo người nhìn chằm chằm La Hạo Nhiên, lại nhìn chằm chằm ra thứ khác.
Mấy thị vệ gác đêm khuya bắt được ba người lén lút ở gần tường vây, mang đến cho Triệu Hi Hằng thấy, cũng là gương mặt quen thuộc, chính là cái đám người của La Hạo Nhiên.
La Hạo Nhiên lớn tuổi, nếu còn không ra sức tranh thủ thời gian thì liền triệt để không còn cơ hội, bởi vậy mới đánh bạo trà trộn vào, chuẩn bị châm ngòi quan hệ của hai người,quấy cho đục nước, sau đó lại nhân cơ hội ám sát Vệ Lễ.
Nhưng hắn cũng không phải hoàn toàn không có chuẩn bị, tỷ như ba người này chính là do hắn an bài bên ngoài phủ, đến tiếp ứng hắn.
Nếu như sự thành, hắn liền có thể lấy tính mạng Vệ Lễ, nhân lúc hỗn loạn chạy thoát, nhưng nếu như sự không thành, hoặc là vì bảo mệnh, hắn liền có người tiếp ứng chạy ra ngoài.
Mà trong thời gian chờ đợi, La Hạo Nhiên thỉnh thoảng nghe bọn thị nữ đi ngang qua nói, chủ công gần đây thân thể không tốt, phu nhân có lẽ là bị căng thẳng nên có chút phiền chán, đối với chủ công dần dần không còn thân thiết bằng ngày xưa, tính tình cũng cổ quái lãnh đạm hẳn lên.
Mặc kệ là Triệu Hi Hằng thật sự trở nên như thế, hay là nàng chỉ vì dẫn xà xuất động mà cố ý phái người thả ra lời đồn đãi, La Hạo Nhiên đều cảm thấy, Triệu Hi Hằng đã khẩn cấp muốn biết chân tướng.
Hắn vừa nghĩ đến tình tiết phu thê trở mặt, liền hưng phấn không thôi, nhưng vẫn kiềm lại kích động, lẳng lặng đợi thêm hai ngày.
Kiên nhẫn của Triệu Hi Hằng cơ hồ bị hắn tiêu ma hết, nàng chịu đựng quanh co diễn kịch với người này lòng vòng như vậy rất cho hắn mặt mũi, phiền hắn đừng có lặp đi lặp lại khiêu chiến tính tình của nàng, nàng thật sự rất bận.
Ai mà giống như hắn, mỗi ngày chỉ lo trồng xong hoa lại không có việc gì làm, sau đó liền suy nghĩ làm thế nào nhét tờ giấy nhỏ vào bên cạnh nàng.
La Hạo Nhiên cúi đầu, đặt chậu hoa xuống đất.
Từ sau khi hắn tiến vào, ngay cái nhìn đầu tiên Triệu Hi Hằng liền nhận ra hắn, một nam nhân có vết sẹo lớn như vậy, để chỗ nào cũng rất gây chú ý.
Ánh mắt của nàng vẫn luôn đuổi theo động tác của La Hạo Nhiên.
La Hạo Nhiên buông chậu hoa xuống, chuẩn bị đi ra ngoài, trong lòng hắn âm thầm lo lắng, Triệu Hi Hằng sao còn chưa gọi hắn lại? Chẳng lẽ là không nhận ra hắn sao?.
Hắn xoay người, thoáng ngẩng đầu, mịt mờ lộ khuôn mặt mình ra dưới mắt Triệu Hi Hằng.
Không nghĩ đến Triệu Hi Hằng chỉ có chút quét mắt nhìn hắn một thoáng, liền lại đưa mắt ra ngoài trời, tiếp tục ăn hoa quả trên bàn.
Ừ, quả nhiên chờ không nổi nữa, tự mình chạy đến trước mặt nàng rồi.
Nàng đã nói mà, cố ý lộ ra nhiều dấu vết như vậy, đã thả mồi chờ nàng mắc câu, sao có thể không lộ mặt được.
Nếu hắn đã không kềm chế được, vậy mình liền có thể cho hắn nóng ruột một chút, nhử nàng lâu như vậy, nàng cho hắn chờ trong chốc lát, không tính quá phận.
La Hạo Nhiên không cam lòng, thật vất vả mới cảm thấy thời cơ chín muồi, sao lại có thể vì Triệu Hi Hằng không nhận ra được gương mặt này của hắn mà cứ tiếp tục kéo dài chứ!
Hắn đi hai bước về phía kia của Triệu Hi Hằng, lộ ra phần lớn khuôn mặt mình trước mặt Triệu Hi Hằng, "Phu nhân còn có gì phân phó ạ?"
"Không có, ngươi đi xuống đi." Triệu Hi Hằng cũng không ngẩng đầu lên.
"......" Nàng trả lời vô cùng dứt khoát, La Hạo Nhiên nghẹn nửa khắc, lại nói, "Tiểu nhân thấy phu nhân hơi quen thuộc, giống như từng gặp ở đâu rồi."
"A." Triệu Hi Hằng chậm rãi ngước mắt lên, "Thật trùng hợp, ta thấy ngươi cũng rất quen mắt a."
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, Triệu Hi Hằng giật giật khóe miệng, "Đi một vòng lớn như vậy, ngươi cũng không chê mệt."
Có chuyện thì thống khoái nói thẳng ra cho xong; làm gì phải vòng vo bắt nàng đoán.
La Hạo Nhiên cười thần bí, "Ta tin tưởng trong chốc lát nữa, ngươi liền sẽ cảm thấy đi một vòng lớn thực có giá trị, ngươi nhất định sẽ cảm tạ ta."
Triệu Hi Hằng một chân đá vào trên đầu gối hắn, đạp hắn ngã xuống, "Đừng mẹ nó cười nữa, không thấy mặt nham hiểm hẳn ra à."
Mấy tên thị vệ chạy vào, chặn La Hạo Nhiên, trói lại.
La Hạo Nhiên kêu gào, "Ta cam đoan, chuyện ta nói nhất định ngươi muốn nghe. Ngươi chẳng lẽ không muốn biết Vệ Lễ đến cùng gạt ngươi cái gì sao? Quá khứ của hắn đến cùng là cái dạng gì sao?"
- -----
Vệ Lễ nhìn nhìn bản thân mình trong gương.
Hai gò má gầy gò trắng bệch, vì nghỉ ngơi không tốt, trong ánh mắt toàn là tơ máu, trên cằm mọc râu xanh lún phún, cả người không có một chút sức sống.
Hắn ra cái dạng này, làm sao đáng giá cho người khác thích?
Một chút xíu tư sắc cũng không có.
Qua vài ngày nữa là tiệc trăm ngày của Chi Chi, Tạ Thanh Úc khẳng định sẽ đến, đến lúc đó hắn hẳn không thể tránh khỏi đối mặt với Tạ Thanh Úc, ai còn không biết Tạ Thanh Úc vốn là vị hôn phu cũ của Triệu Hi Hằng.
Vốn dĩ khi hắn còn toàn thịnh cũng đã không bằng Tạ Thanh Úc, hiện tại lại còn tiều tụy như vậy, đến lúc đó hai người đứng chung một chỗ, người khác còn không biết nói đến thế nào, đừng nói là Triệu Hi Hằng.
Trong lòng nàng ắt hẳn tiếc nuối vô cùng, bỏ lỡ Tạ Thanh Úc.
Vệ Lễ nghĩ một chút đến cảnh tượng như vậy, liền cảm thấy xấu hổ vô cùng, hắn làm Triệu Hi Hằng mất mặt.
Hắn lại nhìn nhìn vào gương, chuẩn bị chấn hưng tinh thần, lấy dao cạo râu ra.
Chợt nhớ tới Triệu Hi Hằng cũng không muốn cho hắn dùng gương trang điểm của nàng để cạo râu, vẫn đứng dậy đi tìm gương khác.
Động tác của hắn đi nhanh làm vạt áo vướng vào trong cạnh gương, hắn giơ tay chộp lại liền thấy bàn trang điểm đổ ra, một cái hộp nhỏ dưới gương cũng rớt xuống, thứ chứa bên trong cũng rơi ra.
Trong lòng hắn cảm thấy kỳ quái, Triệu Hi Hằng sao lại đem đồ vật đặt ở cái chỗ khó thấy như thế?
Vệ Lễ hạ thấp người, cầm từ tờ giấy lên vuốt vuốt lại, chuẩn bị bỏ lại trong hộp cho nàng.
Trong lúc lơ đãng, liếc lên mấy chữ bên trên.
"Ngươi muốn biết chân chính Vệ Lễ là gì không?"
Bàn tay cầm tờ giấy nhịn không được phát run.
Đây là... Là ai viết cho nàng?
Hầu kết hắn nhấp nhô nhấp nhô trên dưới, chỉ cảm thấy đầu óc một mảnh choáng váng hoa cả mắt, cơ hồ muốn đứng không vững, vội vàng đem mấy tờ giấy còn lại ra xem.
Quả nhiên... Quả nhiên...
Cái người kia viết mấy giờ giấy này cho Triệu Hi Hằng, từng bước một dùng giọng điệu dụ dỗ, nói bóng nói gió rằng hắn có quá khứ không thể để người khác biết, còn giấu diễm nàng.
Là người ai cũng sẽ hiếu kỳ đi...
Cho nên... Cho nên...
Cho nên Triệu Hi Hằng hiện tại đã biết được bao nhiêu?
Hắn hoảng hốt đến choáng váng đầu, cơ hồ ngồi không nổi, đưa tay chống lên mặt đất.
Thị nữ đem xiêm y hong khô thu về phòng, gặp bộ dáng này của Vệ Lễ đang ngồi xổm trên mặt đất.
Nàng ta hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau hai bước, thật cẩn thận hỏi, "Chủ công, ngài làm sao vậy? Thân thể không thoải mái? Nô đi gọi phu nhân tới ngay."
Vệ Lễ nghe bên tai có người đang nói chuyện ong ong, qua hồi lâu, hắn mới dần dần tìm về thanh âm của mình, gian nan hỏi, "Phu nhân bây giờ đang ở chỗ nào?"
Thị nữ nghĩ nghĩ, nói cho hắn biết, "Mới vừa rồi phu nhân bắt được một tên tiểu tặc, đã giải người đi thẩm vấn, lúc nô đi ngang qua, vừa vặn nhìn thấy bọn họ giải người kia đi về hướng địa lao, phu nhân chắc hẳn bây giờ đang ở địa lao."
Ngón tay Vệ Lễ co lại, "Ngươi thấy được tướng mạo người kia không?"
Nếu, nếu không phải La Hạo Nhiên, có lẽ sự tình còn có thể cứu.
Thị nữ nghĩ nghĩ, "Dáng người mười phần cao lớn, mặt vuông vuông thẳng thẳng, đại khái bốn năm mươi tuổi, a! Trên mặt còn có vết sẹo to!"
Cả người Vệ Lễ run lên, mồ hôi đổ ra làm ướt cả xiêm y như là mới vớt ra từ trong nước lạnh.
Là hắn, là La Hạo Nhiên, trên trán hắn có một sẹo, chính là thương tích lần trước Vệ Lễ gây ra.
Hắn trở về, trên đời này, cũng liền chỉ có La Hạo Nhiên biết quá khứ hoàn chỉnh của Vệ Lễ!
Thật hận, lần trước nên giết chết hắn, thế đã không có hậu hoạn như bây giờ.
Sắc mặt Vệ Lễ càng khó nhìn, thị nữ bất an nói, "Chủ công, nô vẫn nên đi gọi Y Sư thôi."
Vệ Lễ không đáp, chỉ vẫn ngồi xổm chỗ đó.
La Hạo Nhiên, vốn là một viên mãnh tướng dưới tay Trấn Bắc vương vô cùng được coi trọng, hắn theo Trấn Bắc vương hai mươi mấy năm, năm đó khi Vệ Lễ mới tới Bình Chây, chính La Hạo Nhiên chọn Vệ Lễ ra, đem đi rửa sạch sẽ rồi đưa đến vương phủ.
Sau này Trấn Bắc vương tuổi già sức yếu, La Hạo Nhiên nổi lên tâm tư muốn thay thế, lại vô tình bị Vệ Lễ giành trước một bước, đoạt Bình Châu.
Sau khi La Hạo Nhiên tạo phản thất bại, hắn chui ra từ chuồng chó của vương phủ chạy trốn, nhờ vậy mới bảo trụ được một cái mạng.
Lần trước từ Tập An về Bất Hàm, khi đến gần sông Áp Lục Giang, cũng là La Hạo Nhiên dẫn chó ra chặn đường, làm Vệ Lễ trọng thương.
Vết sẹo trên mặt La Hạo Nhiên, cũng là để lại khi đó.
Thị nữ còn muốn nói thêm cái gì, chỉ thấy Vệ Lễ lập tức từ mặt đất bắn dậy, đẩy cửa ra chạy đi.
A! Chủ công gần đây thân thể không tốt, phu nhân cố ý dặn dò phải chăm sóc chủ công thật tốt! Mới vừa rồi còn sắc mặt trắng bệch, một đầu đổ mồ hôi lạnh, tại sao lại chạy đi rồi?!
Thị nữ vội vàng đuổi theo, còn dặn dò người phía sau, "Nhanh đi báo tin cho phu nhân, kêu vài người đến cùng ta đuổi theo chủ công!"
- --------
"Nói đi, cho ngươi cơ hội nói, đổi cho ngươi một địa phương khác đây, nơi này rộng rãi hơn nhiều, đủ để ngươi biểu diễn a." Trong địa lao, Triệu Hi Hằng ngồi trên ghế thái sư, có chút hất cằm, nhìn về La Hạo Nhiên phía đối diện.
La Hạo Nhiên âm dương quái khí nở nụ cười hiếc hiếc, "Ngươi thật sự muốn biết sao? Ta dám cam đoan, ngươi nghe xong khẳng định sẽ..."
Triệu Hi Hằng dùng nắp ly ném lên đầu hắn, "Ngươi cho rằng ngươi là đại nhân vật phản diện trong mấy quyển thoại bản hả? Đừng có làm này làm nọ nữa, ta ngay từ đầu cũng không muốn biết, là ngươi liên tiếp bám theo vội vàng muốn nói cho ta nghe, có rắm mau thả, đừng lằn nhằn!"
Nụ cười trên mặt La Hạo Nhiên cứng đờ, hắn chỉ là...
Chỉ là muốn làm cho không khí nóng hơn một chút, sau đó mới dẫn sự tình ra, tiểu nương tử tuổi còn trẻ mà sao tính tình lại táo bạo như thế?
Không sao cả, tình huống người trẻ nóng nảy mất khống chế hắn có thể hiểu được, chỉ cần kết cục giống như hắn dự đoán là được rồi.
Nhưng hắn lại cảm thấy phương hướng phát triển của sự tình không phải đúng lắm, nhưng không đúng chỗ nào thì hắn vẫn không ra được, hình như có, mà cũng hình như không có chỗ nào đó thích hợp vậy.
La Hạo Nhiên hắng giọng một cái, chậm rãi nói, "Từ hơn mười năm trước, khi Huệ Vũ đế vừa mới ban phát pháp lệnh cấm tàn sát nô lệ, tàn sát ở đây bao gồm tuẫn táng người sống, bắt người làm đấu thú cùng với hành hạ người đến chết. Nhưng mà quý tộc tật cũ khó sửa, bọn họ đã dùng nô lệ tìm niềm vui thành thói quen, bởi vậy có một phần lớn quý tộc lén lút nuôi dưỡng nô lại dùng để tuẫn táng, hay để hành hạ đến chết..."
Triệu Hi Hằng có chút nghiêng đầu, tử khí trầm trầm nhìn hắn, "Ngươi có thể nói chút gì mà ta không biết không?"
Mấy chuyện này không có ai rõ hơn nàng cả, năm đó A Gia vốn là muốn tiến hành cải cách dẹp bỏ luôn cả chế độ nô lệ, nhưng mới làm được một nửa, chỉ có thể cải thiện giúp nô lệ không bị tùy ý giết hại như dê như bò, nhưng người khác thì không nghĩ vậy.
Lời nói bị cắt đứt, biểu tình La Hạo Nhiên đều sắp vặn vẹo, hắn tức hổn hển, bình nứt không sợ vỡ mà hô to, "Ngươi có giỏi thì ngươi nói đi, ta để chỗ này cho ngươi nói!"
Triệu Hi Hằng không để ý tới chuyện hắn gào thét, đứng lên phủi phủi xiêm y, chuẩn bị muốn đi, "Ngươi còn không nói ra gì thú vị, thì tự mình ở trong này chờ chết đi."
La Hạo Nhiên vội vàng gọi nàng lại, "Vệ Lễ trước khi đến Bình Châu, là đấu thú nô mà Trần hầu gia nuôi dưỡng!"
Triệu Hi Hằng lập tức dừng lại, trong óc lập tức ong ong lên.
"Khi hắn đến Bình Châu, trên lỗ tai đã xỏ một cái lỗ lớn, đeo một cái xích nhỏ có một mảnh đồng nhỏ, trên mặt chính là ấn hiệu của Trần Hầu gia, là ấn ký để đánh dấu Đấu Thú Nô!"
"Hơn nữa, không chỉ có bao nhiêu đó..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.