Chương trước
Chương sau
Hai người mỗi ngày: Ăn cơm, ngủ, xử lý chính vụ, chăm hài tử, nuôi mèo.
Hiện tại, vì để tâm lý Vệ Lễ mau chóng khỏe mạnh, lại thêm tiết mục đi dạo vườn.
Tuy rằng cây cối tàn héo, không ong chẳng bướm, không có gì quá tốt để ngắm, nhưng ít ra đi ra bên ngoài cũng có không khí mới mẻ.
Hồ lạnh cành khô, kỳ thật nhìn kỹ cũng có chút ý cảnh.
Hai người hai tay giao nhau, chậm rãi đi vòng quanh đường nhỏ.
Trước mặt có một đoàn người đi tới, trong tay bọn họ đang cầm mấy chậu hoa cúc hơi héo, là đám người đến trồng hoa trong nhà ấm.
Bọn họ cúi đầu, thỉnh an cùng hai người.
Có mấy người nhìn lạ mặt, có lẽ là mấy người làm công nhật ở dưới chân núi lên.
Tiệc trăm ngày của Chi Chi cần chuẩn bị rất nhiều, mỗi người trong phủ thì không đủ.
Tâm tư Triệu Hi Hằng đều đặt trên người Vệ Lễ, quan tâm xem tâm tình của hắn có chuyển biến tốt đẹp hay không, đối với những người này vẫn không để ý.
"Qua vài ngày nữa chính là trăm ngày của Chi Chi rồi, đến lúc đó chúng ta nên chôn rượu cho con bé ở đâu nhỉ?" Triệu Hi Hằng muốn tìm một ít đề tài hắn hẳn sẽ cảm thấy hứng thú.
Vệ Lễ có chút hào hứng hơn, "Chôn nhiều một chút đi, chôn ở chỗ nào cũng được, nhưng có một vò chôn ở phía trước cửa sổ phòng chúng ta đi..."
"Vậy chúng ta chôn xong rượu ở trước cửa sổ, để cho Chi Chi đạp lên mặt trên lưu lại dấu ấn chân nhỏ làm kỷ niệm có được hay không?"
"Ừm..." Hắn gật gật đầu.
Vệ Lễ cố gắng kéo ra một nụ cười, tận lực làm cho mình trông có vẻ sung sướng thoải mái một ít, hắn không muốn xụ mặt, làm hỏng tâm tình của nàng.
Đại phu nói tâm tình hắn trầm cảm, Triệu Hi Hằng hình như rất để ý, mấy hôm nay vẫn luôn chiều hắn.
Chỉ là tâm tình trầm cảm thôi, cũng sẽ không chết người.
Hơn nữa ai mà chẳng có lúc chết, đến một niên kỷ nhất định cũng sẽ chết, chết sớm hay chết muộn, đều là chết.
Nếu như hắn chết sớm, Triệu Hi Hằng chính là tiểu quả phụ trẻ tuổi nhất, xinh đẹp nhất, có tiền nhất thiên hạ, người muốn làm nam sủng cho nàng phỏng chừng muốn xếp hàng từ nơi này đến tận Ung Châu.
Những nam nhân kia trẻ tuổi, khéo ăn nói lại tuấn mỹ, dạng gì cũng có, trọng yếu nhất là có văn hóa, có học thức...
Suy nghĩ Vệ Lễ cứ như thế phát tán ra, liền không dừng lại được.
Hắn nghiêng đầu, càng nghĩ càng bi thương, những nam nhân kia khẳng định mạnh hơn hắn, còn chưa nói đến vẫn còn có Tạ Thanh Úc đâu...
Hắn cảm giác mình không nên nghĩ như vậy, hắn sống lâu trăm tuổi, hắn phải đem tất cả những nhân tố không ổn định có thể cướp đi Triệu Hi Hằng đều diệt trừ hết, chứ không phải giống như oán phu thế này. Hắn bình thường không giống như vầy, không biết sao bây giờ lại ủy khuất như đàn bà, thật không giống hắn.
"Chàng nghĩ gì thế?" Triệu Hi Hằng nâng mặt hắn kề sát vào, nhìn chằm chằm đôi mắt ảm đạm của hắn.
Nhiệt độ mát lạnh trên ngón tay của nàng bất ngờ không kịp phòng ngừa mà chạm vào gương mặt hắn, mà trong con ngươi trong veo của nàng tất cả đều là bóng dáng của hắn, Vệ Lễ theo bản năng lùi lại hai bước.
"Không có." Hắn lắc đầu.
Thần thái hắn có vẻ mệt mỏi, Triệu Hi Hằng thậm chí có thể nhìn ra hắn gượng cười.
Trong lòng nàng khe khẽ thở dài, quả nhiên, đi dạo vườn đối với hắn không có tác dụng gì.
"Chúng ta trở về đi."
"Nàng không tiếp tục đi dạo sao?" Vệ Lễ hỏi, "Ta không có chuyện gì, nàng muốn đi dạo thì đi dạo thôi."
Triệu Hi Hằng ôm cánh tay của hắn, "Không có, ta lạnh, ta mệt, muốn trở về ngâm tắm đi ngủ."
Cho nên đến cùng phải làm như thế nào hắn mới có thể cao hứng lên chứ?
Triệu Hi Hằng vừa suy nghĩ mơ màng, vừa thay quần áo thường.
Vệ Lễ còn đang ngâm tắm trong gian phòng có suối nước nóng, hắn tắm rửa luôn luôn nhanh, Triệu Hi Hằng liền bảo hắn đi trước.
Nàng cởi thắt lưng xuống, chỉ nghe thấy sột soạt một tiếng vang lên, từ trong xiêm y thoáng động rớt xuống một tờ giấy.
Triệu Hi Hằng kỳ quái, trên người nàng tại sao có thể có giấy?
Hoặc là nói, là ai vụn trộm nhét tờ giấy vào trên người nàng?
Thật cẩn thận mở trang giấy ra, chỉ thấy mặt trên viết vài câu.
"Ngươi biết Vệ Lễ chân chính là thế nào sao?"
"Ngươi biết quá khứ của Vệ Lễ chưa?"
"Ngươi muốn biết quá khứ của hắn sao?"
Ối mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi!
Triệu Hi Hằng sợ tới mức tay khẽ run rẩy, trong nhà có quỷ! Có quỷ!
Chợt cảm thấy tóc gáy dựng lên, lưng đều dựng lên một tầng lông tơ.
Người này vậy mà có thể nhét tờ giấy ở trên người nàng, vậy Chi Chi thì sao?
Nàng không lo lắng Vệ Lễ, nhưng Chi Chi nhỏ như vậy, lỡ như kẻ xấu tới gần con bé thì nàng làm sao bây giờ?
"Tiểu Đào!" Nàng vội vã đi kêu Tiểu Đào, "Đem Chi Chi ôm tới đây, đêm nay con bé ngủ với chúng ta."
Tâm lý Vệ Lễ không ổn định, Chi Chi buổi tối luôn luôn khóc đêm, Triệu Hi Hằng sợ làm hắn nghỉ ngơi không tốt, tâm tình càng kém hơn, vốn định mấy ngày nay đem Chi Chi phó thác cho mấy ma ma chăm sóc.
Nhưng hiện tại xem ra, vẫn nên đặt con bé ở bên cạnh mình càng an toàn hơn một ít.
Triệu Hi Hằng lại đưa mắt ném về phía tờ giấy trong tay.
Vệ Lễ chân chính?
Chính là tiểu công chúa hổ giấy, so với nàng còn yếu ớt, còn dễ khóc hơn, cái này nàng biết rồi!
Quá khứ của Vệ Lễ?
Hắn lưu lạc đến Bình Châu, được Trấn Bắc vương thu làm nghĩa tử, sau đó mưu phản, không phải cái này sao? Nàng còn phải biết cái quá khứ gì của Vệ Lễ nữa chứ?
Coi như hắn có gì đó không muốn nói thì cũng không sao, không nói thì không nói nha.
Hai người đều đã ở cùng một chỗ hơn hai năm, hài tử cũng hơn ba tháng rồi, so với một người thần bí lẩm nhẩm chưa từng gặp mặt, Triệu Hi Hằng vẫn càng tin tưởng Vệ Lễ hơn.
Dù sao nàng đã là công chúa mất nước, cũng không có cái lợi ích gì, Vệ Lễ lừa nàng căn bản không được chỗ tốt nào.
Triệu Hi Hằng nghĩ một chút, liền đau đầu kịch liệt, lâu lắm không cần dùng đầu óc, chắc đã rỉ sét hết rồi.
"Nàng nghĩ gì thế?" Vệ Lễ bỗng nhiên xuất hiện ở trước cửa, thúc giục nàng đi tắm rửa.
Triệu Hi Hằng cất tờ giấy, không định gây thêm trở ngại cho hắn ở thời điểm như thế này.
Chuyện này nhất định phải cho hắn biết, nhưng không phải ở thời điểm hiện tại, trạng thái cảm xúc bây giờ của hắn quá kém.
Triệu Hi Hằng cả người ngâm trong suối nước nóng ấm áp, nhắm mắt suy nghĩ.
Nàng biết những gì Vệ Lễ trải qua, mọi người đều biết, như vậy người này chắc chắn sẽ không dùng cái tin tức mà mọi người đều biết để câu nàng.
Cho nên chuyện hắn biết, tất nhiên chính là chuyện mà mọi người không biết.
Chuyện mọi người không biết, đó chính là khi Vệ Lễ chưa được Trấn Bắc vương nhận nuôi.
Cho nên người này đến cùng là biết được cái gì?
Hắn là ai?
Mục đích của hắn là cái gì?
Mặc kệ như thế nào, đều phải bắt được người này ra, chỉ vừa nghĩ đến trong nhà có một tên lòng mang ý đồ lẩn vào mà không ai biết, trong lòng Triệu Hi Hằng liền bất an.
Nàng hồi tưởng hôm nay đã gặp ai.
Mơ hồ có thể nhớ tới, đều là người hầu trong phủ, còn có mấy người mới tới làm công nhật.
Nàng thở một hơi dài nhẹ nhõm, vậy tạm thời liền tra từ mấy người làm công nhật hôm nay đã đến đây.
Đợi sau khi Triệu Hi Hằng rời khỏi suối nước nóng, Vệ Lễ đã rất ngoan ngoãn lau khô hơn phân nửa tóc của mình.
"Trước không phải chàng nói muốn ta lau tóc cho chàng sao? Hôm nay sao lại tự mình lau?" Triệu Hi Hằng hỏi.
Khi Vệ Lễ làm phiền nàng, nàng ngại phiền, hiện tại không làm phiền nàng, Triệu Hi Hằng lại cảm thấy buồn bã.
"Ừ." Vệ Lễ nhẹ nhàng gật đầu, khoác miếng lụa bố mới lên đầu Triệu Hi Hằng rồi bắt đầu xoa xoa nắn nắn, "Tự ta lau là được rồi."
Hắn bảo A Đam lau tóc cho hắn, quá phiền nàng, sợ nàng chán ghét.
Triệu Hi Hằng bị hắn vò đầu mơ màng buồn ngủ, phút cuối cùng mới nhớ tới chính sự, cầm tay hắn một phen, thấp thỏm, thật cẩn thận hỏi ý kiến của hắn, "Chuyện của chàng lúc trước, có thể nói một chút cho ta biết không?"
Hô hấp Vệ Lễ bị kiềm lại, tim đập thình thịch, luống cuống tay chân gom tóc nàng lại, "Không phải nàng đều biết rồi sao?"
"Ta nói là chuyện lúc trước trước nữa ấy, chàng có tiện nói cho ta nghe không?"
Sắc mặt của hắn tái nhợt đi đến mắt thường có thể thấy được, con ngươi rũ xuống, Triệu Hi Hằng ý thức được có thể mình hỏi sai vấn đề, Vệ Lễ tựa hồ rất để ý đến đoạn quá khứ này, vì vậy càng không muốn đề cập.
"Nếu như chàng không muốn nói, thì cũng không sao. Kỳ thật ta cũng không phải đặc biệt muốn nghe, chỉ là vẫn luôn không nghe chàng nói đến chuyện khi chàng còn nhỏ, cho nên có chút tò mò."
"Không có gì để nói thôi, cứ như vậy đi, ta buồn ngủ rồi, ngủ đi."
Hắn theo bản năng trốn tránh, cả người che kín trong chăn, biểu hiện này, không chỉ đơn giản là để ý như vậy.
Triệu Hi Hằng sao lại đột nhiên hỏi chuyện này? Nàng biết cái gì, đang thử mình sao?
Sẽ không, sẽ không, những người biết chuyện cũ của hắn năm đó đều chết hết rồi, không có khả năng có ai nói cho nàng biết.
Hắn nhắm mắt lại an ủi mình, đột nhiên trên lưng bốc lên một luồng ý lạnh.
Còn một người còn sống!!
Triệu Hi Hằng thuận thế vén chăn lên, vùi vào trong lòng hắn, tìm vị trí thoải mái, ôm lấy vòng eo mạnh mẽ rắn chắc của hắn, sau đó cọ cọ hắn, im lặng trấn an, "Ngủ ngon."
Thân thể căng chặt của Vệ Lễ hơi thả lỏng ra một chút.
Tối nay hai người đã định trước là mất ngủ, dù cho có nói mấy trăm câu "Ngủ ngon" đều không khiến nhân tâm bình an được.
Vệ Lễ nghĩ đến con cá lọt lưới đã đào tẩu kia, cảm thấy vẫn nên giết sạch mới có thể chấm dứt hậu hoạn.
Nhưng giết rồi, thật sự liền có thể chấm dứt được hậu hoạn sao?
A Đam thật sự sẽ vĩnh viễn không biết quá khứ hắn đau khổ giấu diếm sao?
Hắn thật có thể giấu một đời sao?
Nếu có một ngày nàng biết được...
Hắn bỗng nhiên toàn thân mất hết khí lực, biết làm sao bây giờ? Hắn thật sự không muốn để nàng biết.
Triệu Hi Hằng ở trong lòng mắng chửi người.
Quả thực là ngày xui xẻo mà, đến cùng là cái tên rùa rút đầu khốn khiếp chó chết nào đánh trúng tử huyệt của Vệ lễ chuẩn như vậy?
Nàng cũng biết quá khứ của Vệ Lễ không phải sáng sủa gì, nhưng cái quá khứ trước đó nữa mà hắn càng không thể cho nàng biết, phải là dạng gì?
Hiện tại cảm xúc hắn không ổn định, tâm thần rất yếu, Triệu Hi Hằng thật sợ nếu đem tờ giấy đưa cho hắn, người còn chưa tìm thấy thì hắn đã chịu kích thích trước rồi, dù sao hiện tại, một chút ngoài ý muốn hắn đều không thể chịu được.
Thôi được rồi, cứ chờ đã, chờ cảm xúc của hắn bình phục một chút lại cùng hắn nói, tốt nhất là trong lúc này nàng có thể nhanh chóng bắt được cái tên đó.
Nàng vừa nghĩ, tay một bên khoát lên phía sau lưng Vệ Lễ, vô tình hay cố ý nhẹ nhàng vuốt vuốt, như đang dỗ dành Chi Chi đi vào giấc ngủ.
Vệ Lễ cảm thụ được nàng đang ôn nhu vỗ vỗ hắn, người sắp bị xé thành hai nửa.
Một nửa chính là hắn của bình thường, đang gào thét kêu gọi mau chóng tìm ra người, chơi chết hắn; một là bản thân hắn không bình thường, đôi mắt ngậm đầy nước, khóc nói Triệu Hi Hằng sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ biết, khi ngày đó đến, chính là lúc nàng không muốn hắn nữa.
Hoàng hôn ngày thứ hai, Tiểu Đào mang một chậu hoa cúc ánh vàng rực rỡ tiến vào, nở ra đến rực rỡ như vậy vào thời điểm này, liền biết là được trồng cẩn thận trong nhà ấm.
"Đây là hoa bên nhà ấm trồng cho tiệc trăm ngày của tiểu cô nương, cố ý đưa tới một chậu trước cho phu nhân nhìn xem."
Triệu Hi Hằng mắt sắc nhìn từ trong một mảng hoa màu vàng cam rực rỡ thấy một vết màu trắng nhỏ, tim nàng đập dồn dập hơn, dùng trâm cài đào đất lên, dưới lớp đất lại đang chôn một tờ giấy, cũng nhỏ như tờ hôm qua.
"Biết trên người Vệ Lễ có xăm hình đúng không?"
"Ngươi biết hình xăm trên người hắn có ý nghĩa gì không?"
Nàng nhìn còn chưa được nhìn hoàn toàn, làm sao biết được là có ý gì?
"Tiểu Đào, ta hôm qua bảo ngươi âm thầm tìm người, ngươi đến nhà ấm trồng hoa bên kia tìm xem."
Triệu Hi Hằng đột nhiên nhớ tới một đội người hôm qua mình gặp thoáng qua, chính là đội người làm công nhật trồng hoa trong nhà ấm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.