Chương trước
Chương sau
Lưu gia tiểu cô nương bị Vệ Lễ lạnh lùng nhục nhã một trận, khóc bỏ chạy, nàng ta mặc áo ngắn màu hồng phấn, trang điểm tinh xảo, búi tóc Linh Xà kế gương mặt vốn dĩ sáng rỡ đã rối tinh rối mù.
Lúc chạy đi gặp phải Tạ tiểu cô nương và Vương tiểu cô nương cùng nhau đi đến, đều là trang phục lộng lẫy, không giống như là đến cùng Triệu Hi Hằng nói chuyện, mà như là muốn đi dạo lễ hội vậy.
Không phải tất cả mọi người là Tống tướng quân, không nỡ để khuê nữ đi làm thiếp.
Vệ Lệ trẻ tuổi tuấn mỹ, lại mạnh mẽ nổi bật, là một nhân vật mà ngày nào đó có thể đứng trên đỉnh trung nguyên, có người xem thường trắc phi thiếp thất, có người lại cảm thấy đây là cơ hội tốt có thể mang theo cả nhà xoay người.
Có thể thấy thời cơ để đưa mỹ nhân cho Vệ Lễ không có bao nhiêu, mà có thể bắt được thời cơ Triệu Hi Hằng có thai để nhét người vào bên cạnh Vệ Lễ lại càng ít ỏi không có mấy, không quan tâm là đưa bao nhiêu mỹ nhân, cũng không bằng đưa nữ nhi nhà mình để bày tỏ chút thành tâm thành ý.
Phàm là người có chút điểm tâm tư, đều không dừng được mà sôi nổi đưa đến đây.
Các cô nương trẻ tuổi vốn không mấy giao tiếp bên ngoài, nghe gia nương của mình thổi phồng Vệ Lễ tốt đến như vậy, nhìn hắn lập tức liền thêm chút hào quang. Đặc biệt là thế nhân vốn yêu thích hâm mộ cường đại, gả cho người mạnh mẽ như vậy, còn tốt hơn những kẻ tầm thường vô vi lại nhu nhược rất nhiều.
Triệu Hi Hằng cảm thấy người theo lợi tránh hại đúng là không thể chỉ trích, nhưng trước đây còn tránh Vệ Lễ không kịp, hiện tại thấy người ta phát đạt, lại gấp gáp tặng người đến, chuyện này cũng thật sự khó coi.
Nàng tân tân khổ khổ trồng cây, hiện tại có người muốn đến hái đào, Vệ Lễ vừa rồi nếu thật sự dám để cho Lưu tiểu cô nương kia tiến vào, Triệu Hi Hằng liền có thể không cần chút mặt mũi nào ngay tại chỗ.
May mà tuy rằng Vệ Lễ tính cẩu, nhưng cẩu cũng có chỗ tốt của cẩu, cẩu làm cho người ta an tâm.
Triệu Hi Hằng bắt được một hai lá bài, đột nhiên cảm giác không còn thích thú gì, ném bài đi, muốn đi ngủ.
Giống như một chén mì, ngươi tân tân khổ khổ làm xong, hương thơm ngào ngạt xông vào mũi, kết quả mấy kẻ ban đầu không có liên quan gì đến ngươi cùng tô mì tự nhiên góp mặt vào, cùng ngươi nói, "Mì này chia cho ta phân nửa đi."
Trong ánh mắt lại trắng trợn viết, tốt nhất có thể cho ta hết tô luôn, quả thực chọc người tức giận đến ném đũa.
Cho dù tô mì này hiện tại vẫn là của nàng, nửa cọng cũng không thiếu, Triệu Hi Hằng vẫn cảm thấy không thoải mái.
Nàng vốn là người tuy không lộ sơn hiện thủy, nhưng dục vọng chiếm hữu lại rất mạnh mẽ.
Ngoài miệng không nói, lại không bằng lòng cho đồ vật của mình bị người khác chạm vào, hoặc là đồ vật đã bị người khác chạm qua, cho dù có trân quý, nàng cũng không cần.
Vệ Lễ hiện tại liền giống như tô mì này, có người mơ ước hắn, Triệu Hi Hằng cảm thấy không thoải mái, hận không thể đánh dấu hiệu lên hắn, không được để ai mơ ước.
Vệ Lễ gom bài lại, "Mới vừa nói muốn chơi là nàng, hiện giờ lại không muốn chơi cũng là ngươi, sao nàng mỗi ngày mỗi ngày đều khó hầu hạ như vậy chứ?"
Triệu Hi Hằng không nói chuyện, cứ như vậy nhìn chằm chằm hắn, Vệ Lễ bị nhìn đến tóc gáy dựng ngược, nhịn không được nâng giọng cao lên, "Nàng đừng nhìn ta như vậy, ta nói có sai đâu, nàng đúng là khó hầu hạ thật mà."
Nàng lập tức nhào qua, ào lên trên người hắn.
Vệ Lễ kinh hồn táng đảm tiếp được nàng, ôm sát thân hình nhỏ yếu của nàng vào người, "Nàng làm cái gì vậy? Không muốn sống nữa? Lỡ như ngã mất thì làm sao bây giờ?"
"Dù sao chàng khẳng định sẽ tiếp được ta." Triệu Hi Hằng thuận thế ngồi vào trong lòng hắn.
"Nàng đúng là chiều quá sinh hư mà." Vệ Lễ dùng sức nhéo nhéo mặt nàng, "Lần sau không có ta ở đây làm sao bây giờ?"
"Chàng nhất định ở mà." Triệu Hi Hằng bĩu môi nhỏ giọng lải nhải, hai tay câu lên cổ hắn.
"Ta không ở, cho ngã bẹp nàng luôn đi." Vệ Lễ lại đôi co với nàng.
"Chàng ở, chàng ở, chàng ở mà." Tính tình làm nũng của Triệu Hi Hằng lại nổi lên, lắc lắc hắn.
Hai người lại dây dưa nhau vì cái này cũng không biết có ý gì, dù sao tiểu phu thê trẻ tuổi lúc nào cũng vậy, máu rất dễ xông tới trên đầu, cãi nhau cũng cãi rất ầm ĩ, mà dính nhau thì cũng nhão không ai bằng.
Thấy biểu tình của Triệu Hi Hằng vẫn không cao hứng lắm, Vệ Lễ dùng trán cọ cọ trán nàng, tay bóp bóp gương mặt nàng, "Sao lại còn mất hứng vậy?"
"Hiện tại ta mang thai, chàng có muốn nạp thiếp không?" Triệu Hi Hằng hỏi hắn, trong mắt đầy nước, không giống như nói giỡn. Dù sao khi trước kia nàng chưa mang thai, hai người xem như hàng đêm sênh ca, nhưng ham muốn của Vệ Lễ vẫn không giảm, kề cận nàng không buông.
Cả người Vệ Lễ run lên, Triệu Hi Hằng quả nhiên là chán ghét hắn, không muốn ở cùng hắn. Bây giờ mượn cái cớ mang thai để thử thăm dò hắn, làm cho hắn nạp thiếp, mượn lý do này xa cách hắn, không ở cùng hắn nữa.
Hắn thường ngày ngu xuẩn lại vô tri, còn luôn luôn làm phiền nàng, chắc hẳn nàng đã sớm không chịu nổi, hận không thể giao hắn cho người khác, để kiếm chút an bình.
"Triệu Hi Hằng, nàng châm chọc ai đó? Cho dù nàng có chán ghét ta, có đuổi ta ra ngoài ngủ ta cũng có nói nàng câu nào sao? Bây giờ nàng lấy loại chuyện này ra vũ nhục ta? Ta nói ta yêu nàng, vậy mà nàng muốn chà đạp ta như thế? Kêu ta cưới tiểu lão bà? Nàng xem chuyện ta nói với nàng là đánh rắm sao?"
Hắn táo bạo trách mắng, âm điệu hơi cao, vừa gấp lại vừa oán hận, nóng lòng cho thấy chân thành của hắn, hận không thể lay động Triệu Hi Hằng, để nhìn xem trong lòng, trong đầu nàng đến cùng có một chút bóng dáng nào của mình hay không.
Nàng không đáp lại, bỗng nhiên rướn người lên, nhẹ nhàng liếm lên hầu kết hắn một chút, sau đó dùng ánh mắt vô tội nhìn hắn.
Cả người Vệ Lễ căng chặt, máu nóng dâng lên, vừa yêu vừa hận, hận không thể bóp chết nàng, "Nàng làm cái gì vậy?"
"Nàng đừng tưởng rằng như vậy ta sẽ tha thứ cho nàng, ngươi châm chọc ta như vậy,!chuyện này hai ta chưa xong đâu." Hắn tiếp tục lải nhải.
Triệu Hi Hằng nghiêng người, hôn lên môi hắn, làm cho những lời chưa nói ra của hắn nhét hết trở về.
Trong lòng Vệ Lễ nổ ầm vang, đây là lần đầu tiên Triệu Hi Hằng chủ động hôn môi hắn, hắn ngẩn ngơ, cái lời nói gì cũng quên sạch.
Triệu Hi Hằng cắn vành tai hắn, ghé vào lỗ tai hắn hà hơi, "Thật tuyệt!"
"Nếu vừa rồi chàng dám gật đầu, ta liền không cần chàng nữa."
Nàng đương nhiên biết cái tính tình lão cẩu của Vệ Lễ, nói yêu nàng sẽ tuyệt đối không có người thứ hai, nhưng nàng cứ muốn chọc giận hắn, nghe hắn chính miệng nói ra nha.
Lời nói của Triệu Hi Hằng rất bá đạo, trong lòng Vệ Lễ không hiểu sao lại toát ra một chút ngọt ngào, nàng muốn chiếm hữu mình đến như vậy, có phải trong lòng cũng còn có hắn hay không. Vì nếu như nàng không thích hắn, hắn có nuôi 3000 tiểu lão bà nàng cũng sẽ không quản.
Giọng nói của hắn liền mềm lại, mang theo chút say sưa tự đắc, "Đương nhiên, Triệu Hi Hằng, ta nói với nàng nha, nam nhân nếu như đem tâm tư đều để ở hai lượng thịt đó, là thứ không có tiền đồ gì, ta là người có tiền đồ lớn đây m. Ai nói công thành danh toại được cưới tiểu lão bà, làm nam nhân phải biết thủ thân như ngọc, phải kiềm chế bản thân..."
Vệ Lễ chưa nói xong, Triệu Hi Hằng hôn dọc theo cái cằm nhọn của hắn một cái, thanh âm của hắn im bặt dừng lại, ngón tay thon nhỏ trắng muốt của Triệu Hi Hằng vuốt nhẹ lên hầu kết đang gồ lên của hắn, môi miết nhẹ theo cằm, hôn lên khóe mắt hắn, "Phải làm sao nữa?"
"Triệu Hi Hằng, nàng đừng làm rộn..." Thanh âm Vệ Lễ phát run.
Nhưng hắn lại nghĩ, cho dù Triệu Hi Hằng bây giờ có muốn cái gì, hắn cũng không dám. Nhưng nếu không làm đến cuối cùng, cũng... có thể miễn cưỡng...
Đầu ngón tay Triệu Hi Hằng vẽ một vòng tròn lên trên hầu kết của hắn, chọc cho hô hấp hắn dồn dập, hầu kết nhấp nhô trên dưới, hai má nàng cũng nổi lên đỏ ửng, "Y sư nói, sau ba tháng là được rồi."
Nàng kề sát vào, ngậm vành tai Vệ Lễ nũng nịu nói, "Nhưng mà chàng nhẹ nhẹ nha."
Vệ Lễ lập tức nổ tung, tay hắn cùng nàng mười ngón đan cài vào nhau, cả hai đổ vào trên đệm mềm mại, vội vàng xé xiêm y nàng, Triệu Hi Hằng cũng rất phối hợp, hơi rên nhẹ uyển chuyển, kích thích đến đại não của Vệ Lễ muốn sung huyết, cái gì cũng nhớ không ra.
Cuối cùng vẫn không thành, bởi vì Triệu Hi Hằng không chịu làm.
Xiêm y của nàng đều đã rách quá nửa, nửa che nửa đậy, lộ ra phong cảnh uyển chuyển bên trong, rồi...nàng đột nhiên nói không được.
Vệ Lễ tức giận đến tóc sắp chổng ngược lên từng cọng, "Nàng vừa rồi tự mình chủ động, hiện tại lại không cho, có phải nàng đang cố ý chơi ta hay không? Triệu Hi Hằng, ta điên rồi mới nghe nàng lừa gạt thế này."
Hắn tiếp tục không buông hy vọng mà cắn cổ nàng, lưu lại từng vệt đỏ loang lổ, ý muốn câu dẫn nàng, gấp đến độ vừa táo bạo vừa dụ dỗ, bộ dáng đỏ mắt khẩn thiết đến cùng cực, thở hổn hển, "A Đam, A Đam nàng đừng như vậy, nàng giúp ta."
"Chàng vừa rồi tự mình nói ra đó nha, nam nhân như là đem tâm tư đều để ở trên hai lượng thịt đó, là người không có tiền đồ gì, chàng mới là người có tiền đồ lớn nha." Triệu Hi Hằng giảo hoạt cười một tiếng, hai má cũng là đỏ ửng, trong mắt gợn sóng lấp lánh, đưa tay đẩy hắn, "Ta không muốn."
"Nàng cố ý muốn giày vò người." Vệ Lễ xem như đã hiểu, hôm nay rõ ràng có ai chọc nàng mất hứng, nên nàng lấy hắn ra trút giận, "Là ai hôm nay nói với nàng cái gì không được đúng không? Nàng tức giận rồi đổ lên trên người ta thì có ích lợi gì, nàng có bản lĩnh thì đi mà đối phó với bọn họ a?"
Trong ngữ điệu Vệ Lễ không tự giác có chút ủy khuất, đôi mắt đỏ hơn, nếu Triệu Hi Hằng không phối hợp, hắn sẽ không thể tiếp tục nữa, nếu còn tổn thương nàng thì quả thực càng khổ muốn mệnh.
Hắn xoay người đi xuống, muốn đi tắm nước lạnh, Triệu Hi Hằng ôm lấy cổ áo hắn, "Đừng mà, ta sai rồi, ta sờ sờ chàng một chút được không?"
Nàng lười biếng nằm ở trên giường, tóc mây nghiêng lệch, hai má hơi rướm mồ hôi, có chút dính mấy sợi tóc mai, nửa che nửa đậy, đặc biệt mê người.
Vệ Lễ vô cùng ngoan ngoãn, quay đầu trở về.
Hai người lần đầu tiên làm như vậy, Triệu Hi Hằng không quá lão luyện, móng tay dù đã tu bổ mượt mà cũng khó tránh khỏi cọ hắn, chọc hắn kêu rên không ngừng, tay đặt trên thắt lưng nàng không tự giác dùng lực.
Hai má Triệu Hi Hằng đỏ đỏ ngước mắt nhìn hắn, dừng động tác lại, "Chàng cởi xiêm y ra đi, cho ta xem hình xăm trên người chàng một chút đi, ta còn chưa bao giờ được thấy hết lần nào."
"Không... Không cho nàng nhìn..." Trên trán hắn nhỏ mồ hôi, thúc giục: "Nàng tiếp tục đi."
Triệu Hi Hằng dùng nội y ở một bên lau lau tay, lạnh nhạt buông ra, dùng thảm mỏng che thân mình, muốn đi xuống tắm rửa: "Vậy chàng tự mình làm đi."
Hốc mắt và đuôi mắt của Vệ Lễ đều đỏ, Triệu Hi Hằng phát hiện hốc mắt hắn cũng cạn rồi, động một chút là tràn ra nước ra, giống như bây giờ, nhìn vô cùng đáng thương.
"Cho ta xem đi mà, cũng không rớt cục thịt nào." Triệu Hi Hằng thương lượng cùng hắn.
Hắn quật cường cắn môi dưới, lắc đầu, "Không..."
Vệ Lễ tổng cộng có hai giới hạn cuối cùng, một là không thể để chi Triệu Hi Hằng biết hắn đã từng là một đấu Thú Nô, hai chính là cái hình xăm trên người của hắn. Hai cái ranh giới cuối cùng mà lột ra, hắn sẽ thật sự trần trụi ngay trước mặt Triệu Hi Hằng, bị đánh rơi vào vũng bùn của quá khứ.
Hắn còn muốn giữ chút dũng khí, có chút mặt mũi đi đối mặt với nàng.
Vệ Lễ hiện tại đáng thương muốn chết, mồ hôi theo cằm nhọn nhỏ giọt xuống, mày nhíu lên, Triệu Hi Hằng ho nhẹ một tiếng, "Thật là không còn chút biện pháp nào với chàng mà."
Ai bảo nàng mềm lòng.
Vệ Lễ suy nghĩ, Triệu Hi Hằng nếu như mềm lòng, thì làm gì có chuyện đêm nay giở trò treo hắn nửa vời như thế này. Mà hắn có làm gì, còn không phải có ai chọc giận nàng, nàng lại giận chó đánh mèo lên mình, nữ nhân này lòng dạ cũng độc ác quá.
Nhưng mệnh hắn nằm trong tay Triệu Hi Hằng nha, lần đầu tiên lại ra vẻ hư tình giả ý, vuốt ve gương mặt nàng khen, "A Đam thật tốt, A Đam cứu cứu ta."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.