Triệu Hi Hằng tỉnh lại, chuyện thứ nhất là cảm thấy nóng, tiện thể đá Vệ Lễ ra khỏi ổ chăn, mà lại vừa vặn đá trúng vào chỗ không thể miêu tả. Buổi tối khi trời lạnh thì dính chặt người, trời đã sáng liền qua cầu rút ván. Trong lòng Triệu Hi Hằng tự dựng cho mình một ngón cái, làm đẹp lắm. Vệ Lễ lập tức bị đau tỉnh, sắc mặt hắn lập tức vặn vẹo, đè cổ tay Triệu Hi Hằng lại, hạ giọng ăn nói thô bỉ, "Nàng làm cái gì vậy? Về sau không muốn xài nữa à? Hay là nàng muốn tìm cái mới?." Triệu Hi Hằng duỗi eo trong phạm vi nhỏ, cảm giác mình xương cốt mình rung động lên ken két giãn ra, miễn cưỡng liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt dừng lại ở chỗ mấu chốt của hắn nửa khắc, khinh miệt cười một tiếng, "Cũng chỉ có như vậy." Cái gì? Cái gì là cũng chỉ có như vậy? Mặt Vệ Lễ xanh lên một trận, nhào qua, "Nàng có gan lặp lại lần nữa?" Triệu Hi Hằng tiếp tục khinh miệt cười một tiếng, "Ta nói, cũng chỉ có như vậy!" Tay nàng chống đỡ trên ngực Vệ Lễ, đẩy hắn ra, "Ta cho chàng biết, bây giờ chàng đừng có chạm ta." Nàng sờ sờ bụng của mình. Vệ Lễ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, dán môi vào bên tai nàng, cắn vành tai nàng một cái, "Triệu Hi Hằng ta nói cho nàng biết, nàng về sau đừng có hối hận, đến lúc đó đừng khóc cầu ta." Triệu Hi Hằng bị cắn có chút đau, vì thế cắn ngược lại, ghé vào lỗ tai hắn phun ra chín chữ, "Lăn xuống đi! Từ trên người ta, lập tức!" Đôi mắt Vệ Lễ không tự giác trợn tròn, sững sờ nhìn nàng đứng dậy, xuống giường, thay quần áo. Không đúng a? Y sư có nói sau khi mang thai tính tình sẽ thay đổi lớn sao? Sao cứ có cảm giác phải cùng một người thế này? Triệu Hi Hằng lúc trước ôn nhu, nói chuyện cũng thỏ thẻ, trừ phi chọc nàng giận phát khóc, nàng sẽ không đối bao giờ lớn tiếng với mình. Hắn vốn dĩ cũng tưởng tượng xong, Triệu Hi Hằng sáng nay sau khi tỉnh lại, sẽ cọ cọ bờ vai hắn, nói với hắn tiếng "chào buổi sáng." Sau đó hắn sẽ giúp nàng mặc quần áo thường, hai người vui vui vẻ vẻ đi tìm Tạ Thanh Úc ăn điểm tâm. Nhưng mà hiện tại? Vệ Lễ nằm nghiêng trên giường, trong lúc nhất thời hồi không được thần. Triệu Hi Hằng đã thay xong xiêm y, rửa mặt xong đi ra, Vệ Lễ còn sững sờ nằm trên giường, giống như con chó ngốc. Nàng đi qua, đưa tay hất hất tóc Vệ Lễ, "Đứng lên đi ăn cơm, ta đói bụng." Vệ Lễ vẫn khó có thể tin, sao nàng lại có thể như thế đối với chính mình? Vì thế nắm tay Triệu Hi Hằng, hỏi, "Triệu Hi Hằng, ta là ai?" "Vệ Lễ chứ ai?" Triệu Hi Hằng chớp chớp mắt. Trong dĩ vãng nàng đều nũng nịu gọi mình "Chủ công", tuy rằng gọi tên thì tốt hơn, làm cho cả hai thân thiết hơn, nhưng cứ cảm thấy thiếu thiếu chút tình cảm, không tràn nhập ỷ lại bằng thời điểm gọi hắn "Chủ công". Trái tim Vệ Lễ bắt đầu đập mạnh, nhìn bốn phía đánh giá Triệu Hi Hằng, nàng sẽ không bị ai đánh tráo chứ? Chẳng lẽ trên đời này thật sự có người lớn lên giống nhau như đúc sao? Hắn thử thăm dò hỏi, "Vết thương sau đầu của nàng đã ổn chưa?" "Tốt rồi, đã sớm kéo mài." Triệu Hi Hằng đưa đầu qua cho hắn nhìn. Vị trí miệng vết thương giống nhau như đúc. Nhưng cái này cũng không có thể đại biểu cho cái gì. Vệ Lễ lại hỏi, "Lần trước ta hỏi nàng mượn mấy cái của hồi môn kia, lại cho ta mượn lại chút." Lần trước, của hồi môn? Của hồi môn lần trước kia không phải là Xuân cung đồ sao! Mặt Triệu Hi Hằng lập tức đỏ, nắm một cái gối mềm ở một bên lên đánh vào trên người Vệ Lễ, vừa đánh vừa mắng, "Cầm thú! Súc sinh! Ta đã như vậy rồi mà chàng còn muốn xem cái thứ kia!" Vệ Lễ một tay ôm vòng lấy nàng, vỗ vỗ phía sau lưng nàng. Thật may, thật may, không bị đổi người, nhưng tính tình sao có thể thay đổi lớn như thế? "Triệu Hi Hằng, ta là phu quân của nàng, sao nàng có thể đối với phu quân nàng như vậy chứ? Tam tòng tứ đức nàng có đọc qua chưa?" Vệ Lễ nhẹ nhàng giữ chặt tay nàng, đỏ mặt nói. Triệu Hi Hằng nháy nháy mí mắt, "Ta chưa đọc qua, chàng đọc rồi? Nói hai câu cho ta nghe xem." Vệ Lễ á khẩu không trả lời được, hắn sao có thể đi đọc loại sách này? Đều là cặn bã! "Nàng không phải cũng chưa đọc sao? Hỏi ta, ta có nói thì nàng cũng làm sao biết?" Hắn nhỏ giọng nói. "Tam tòng ta không biết, Tứ Đức ta ngược lại có nghe qua." Sắc mặt Vệ Lễ cứng đờ, sao nàng lại từng đọc cái thứ này chứ? "Nàng đọc ra đi, để ta xem có đúng hay không." Đương nhiên cũng không cần tuân thủ thứ nhảm nhí này. "Không được phạt, không được chửi, không được nói móc, không được hung dữ." Nàng nói xong liền nhìn Vệ Lễ, "Chàng nhớ tuân thủ một chút." Vệ Lễ bị nàng nhìn liền lui về phía sau hai bước, hắn không cần dùng đầu óc nghĩ, cũng biết tam tòng tứ đức khẳng định không phải là loại nội dung này. Triệu Hi Hằng bóp chặt bắp đùi non của mình mới nhịn được cơn cười sắp sửa không khống chế nổi, nhìn thấy Vệ Lễ kinh ngạc đến đi vào phòng tắm cùng tay cùng chân, lúc này nàng mới ôm bụng cười ra. Thái độ nàng biến hóa lớn như vậy, vừa rồi khẳng định doạ sợ hắn. Nhưng đáng đời, ai bảo hắn trước kia xấu tính với mình như vậy. Vệ Lễ tạt nước lạnh vào trên mặt mình, đầu óc thanh tỉnh một chút, khẳng định, nhất định là sau khi mang thai cảm xúc không ổn định, cho nên tính tình mới khó chịu như vậy, khi hắn vừa rời giường cũng không đến mức nóng nảy như vậy. Triệu Hi Hằng bình thường ngoan ngoãn như vậy, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng với hắn, luôn luôn nũng nịu gọi hắn chủ công, có thể có tâm tư gì xấu chứ? Sau khi mang thai, thân thể không thoải mái nên hay phát giận cũng bình thường, nam tử hán đại trượng phu, sao có thể tính toán với Triệu Hi Hằng cơ chứ, vậy cũng quá không giống trượng phu rồi. Hắn suy tư một chút, quyết định không sửa đúng cái "Tứ Đức" bậy bạ mà Triệu Hi Hằng nói ra kia. Nàng nói đúng thì chính là đúng. Món ăn hôm nay là thịt lợn rừng nướng, bánh dưa chua áp chảo và hải sản hấp. Trên xửng đồ ăn có thịt lợn rừng nướng tươi mới thơm lừng hấp dẫn, bánh dưa chua cũng giòn giòn chua ngọt, hải sản hấp ra vừa mịn màng mọng nước lại bảo toàn được hết hương vị hải sản, một ngụm cắn xuống liền ngon đến đầu lưỡi cũng có thể nuốt vào. Thịt lợn rừng vốn dĩ ít mỡ, lại được nướng trên lửa nhỏ một thời gian tương đối dài, tầng mỡ ít ỏi cùng lớp da bên ngoài được nướng đến vàng óng ánh xốp giòn, gắp một đũa lên liền rung rung, hơn nửa phần mỡ bị nướng chảy ra bao bọc lấy nên ngoài miếng thịt, chấm vào chút tương ngọt đậm đà lại tăng thêm một chút sáng sắc, không ngán chút nào. Còn có thêm mấy món rau ăn kèm lót dạ, thật sung sướng lại ngon miệng. Hai người vốn dĩ định để Tạ Thanh Úc ăn cơm riêng, nhưng Vệ Lễ lại thương lượng với Triệu Hi Hằng, "Mời huynh trưởng cùng nhau qua ăn đi, người đông ăn chung cho náo nhiệt." Triệu Hi Hằng dùng ánh mắt thăm dò nhìn hắn, "Chàng xác định?" Ngươi xác định là người đông ăn chung cho náo nhiệt, hay là muốn chọc tức Tạ Thanh Úc? Cái tên lão cẩu Vệ Lễ này có chuyện gì làm không được? Vệ Lễ gật đầu, "Tất nhiên là cùng nhau ăn cho náo nhiệt." Nói xong cũng đi gõ cửa Tạ Thanh Úc cách vách. Tạ Thanh Úc mang một đôi hốc mắt đen nhánh, lạnh lùng nhìn Vệ Lễ. Hắn cả đêm không ngủ, trải qua cả đêm bị Vệ Lễ hành hạ như vậy, đáng lẽ phải ngủ bù giấc, nhưng đã đến giờ Dần, đây là giờ hắn vốn dĩ nên rời giường, cho nên làm sao còn ngủ được, chỉ có thể rửa mặt đọc sách. "Huynh trưởng, đến cùng nhau ăn điểm tâm đi." Vệ Lễ cười đến sáng lạn dưới ánh nắng tràn đầy. Cánh cửa phòng Tạ Thanh Úc "ầm" một tiếng đóng lại, "Ta không đói bụng, các ngươi ăn đi." Hắn có bệnh sao mà còn lại lọt vào trong bẫy Vệ Lễ? Vệ Lễ rõ ràng không có chuyện tốt gì chờ hắn. Vệ Lễ đứng ở bên ngoài, thản nhiên cong môi lên cười, không dám là được rồi. "Huynh trưởng, đêm nay ta còn muốn cùng ngươi đàm luận cả đêm, không biết huynh trưởng có thuận tiện?" Hồi lâu đều không nghe thấy Tạ Thanh Úc đáp lại, Vệ Lễ thản nhiên trở về sân viện. "Huynh trưởng đêm qua không biết có phải đi làm tặc ở đâu hay không, sắc mặt vàng như nến, dưới mắt lại quầng thâm xanh đen, thật là đáng thương, chúng ta ăn trước đi, không cần quản hắn." Vệ Lễ sách một tiếng, dùng âm thanh gần như tiếc hận nhìn Triệu Hi Hằng nói. Hắn nâng tay, dùng rau xà lách bọc lại thịt nướng xốp giòn, trét thêm chút tương, rải lên bột ớt cùng ớt ngọt, cuốn lại cho Triệu Hi Hằng. Triệu Hi Hằng định đưa tay lên cầm, hắn liền tránh qua, "Cắn một cái đi, nàng đừng động thủ, cầm vào tay dơ lát lại phải đi rửa." "A ~" nghĩ cũng phải, Triệu Hi Hằng đưa mặt lại gần, ý bảo hắn nhét vào miệng mình. "Một ngụm có thể nhét vào hết không?" Vệ Lễ hỏi, "Muốn ta cắt nhỏ ra chủ cho nàng không?" "Không cần! Ta có thể!" Triệu Hi Hằng cắn một ngụm, mơ hồ không rõ nói. "Người thì không lớn, miệng lại rất lớn." Vệ Lễ ngứa ngáy chọt nàng một câu. Triệu Hi Hằng trừng hắn, đánh hắn một phen. Nàng ngoại trừ mấy ngày hôm trước nôn một lần, bình thường khẩu vị vô cùng tốt, lượng cơm ăn cũng tăng gấp đôi so với bình thường. Thấy cái gì có thể ăn, đều sẽ không tự giác nuốt nước miếng, hận không thể đi lên cắn một cái. Nhưng Vệ Lễ hôm nay rất kỳ quái a. Nàng đã đối xử hắn khác thường như vậy, sao hắn không thấy tức giận chút nào nhỉ? Còn trông có vẻ kiên nhẫn hơn so với bình thường. Hừm...., thật sự rất không thích hợp. Chẳng lẽ là do lần trước mình té vỡ đầu, khiến hắn lãng tử hồi đầu, ý thức được hắn trước kia có bao nhiêu kém cỏi, cho nên sửa lại, muốn đền bù, muốn đối xử với mình tốt gấp bội? Cũng không phải là không thể. "Ta muốn ăn cái tôm kia." Triệu Hi Hằng dứt khoát buông đũa xuống, chờ Vệ Lễ đút thôi. Vệ Lễ vừa thấy tôm liền đau đầu, lần trước bóc một đĩa tôm cho Triệu Hi Hằng, bóc đến tay đều đau, hôm nay thế nào còn phải bóc? "Triệu Hi Hằng ta nói với nàng, ăn nhiều tôm không tốt đâu, nàng biết không?" "Tên đại phu gà rừng nào nói với chàng?" Vệ Lễ tiếp tục lừa dối nàng, "Không phải đại phu gà rừng, chính là vị đại phu lần trước bắt mạch cho nàng đó, nói ăn nhiều tôm..." Hắn dừng một chút, "Ăn nhiều tôm nóng trong người lắm, còn nhiều đàm, ừm." "Vậy sao?" Triệu Hi Hằng liếc nhìn hắn một cái, "Vị đại phu kia ngày hôm qua còn nói với ta ăn nhiều tôm vào, hài tử sinh ra mới thông minh." Lời nói dối của Vệ Lễ bị vạch trần, mặt đỏ một mảng đến mang tai đỏ, hắn nhét con tôm thịt đã lột xong vào miệng Triệu Hi Hằng, hung tợn xé mất đầu con tôm kế tiếp. Cả một bữa cơm, Vệ Lễ chỉ ngồi đó bóc tôm, sau đó bóc tràn đầy một đĩa cho nàng. Tiểu Đào đứng ở một bên, phát hiện mình không có đất dụng võ. Chuyện điện hạ thích ăn tôm cá, nhưng lại lười bóc vỏ lừa xương ai cũng biết, nhưng loại chuyện này dĩ vãng đều là để nàng ra làm. Nhưng với một mình Vệ Lễ, là có thể bao hết tất cả mọi chuyện, hơn nữa còn làm rất thuận buồm xuôi gió. Nàng ta lặng lẽ lau lau nước mắt, vốn cho rằng Vệ Lễ là loại người dung tục thô lỗ, sẽ đối với điện hạ nàng ta rất kém cỏi, không nghĩ tới bây giờ xem ra, người cũng rất được. Hy vọng hắn không chỉ vì nhìn hài tử trong bụng cho nên mới đối với điện hạ ngoan ngoãn phục tùng như thế. Triệu Hi Hằng ăn một con tôm thịt, cảm thấy hơi lưng lửng no, liền gắp lên một con đút tới bên miệng Vệ Lễ, "Nè, a ~ " "Ta ăn một con, chàng ăn một con..." Vệ Lễ nhận lấy, "Nàng bây giờ còn biết chia xẻ, thật hiếm thấy." "Đương nhiên, thứ tốt đương nhiên muốn chia sẻ cùng nhau, dù sao chàng cũng tốt với ta như thế." Vệ Lễ được tâng bốc thấy lâng lâng, Triệu Hi Hằng thuận thế nói, "Chủ công tốt với ta như vậy, sẽ không cự tuyệt lát nữa cùng ta đi bái tế bài vị a gia và nương ta chứ nhỉ? Ta muốn nói cho hai người biết, ta có bảo bảo." Nàng chờ mong nhìn Vệ Lễ, hy vọng hắn gật đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]