Chương trước
Chương sau
"Sờ chứ, sờ chứ." Vệ Lễ liền vội vàng gật đầu, tay lại sờ sờ vùng bụng của nàng.
Bằng phẳng, không có dấu vết gì, nhưng ở bên trong này đang dựng dục một sinh mệnh, hài tử của hắn cùng A Đam.
A Đam nguyện ý giữ lại đứa nhỏ này, nguyện ý sinh hài tử cho hắn.
Hốc mắt Vệ Lễ bỗng nhiên chua xót, hắn cúi đầu xuống dán má lên trên bụng Triệu Hi Hằng, biết rõ sẽ không không được bất kỳ cái gì đáp lại, nhưng vẫn muốn cảm thụ sự tồn tại của đứa nhỏ này.
"Đã sờ được cái gì đâu? Vẫn chưa tới hai tháng." Triệu Hi Hằng bị động tác của hắn làm cho da mặt đỏ lên, nhịn không được sẵng giọng với hắn một câu.
Vệ Lễ nhìn thoáng qua hai má hơi đỏ lên của nàng, đáy lòng dâng lên một cơn kích động và ý thức trách nhiệm trước nay chưa từng có, hắn muốn bảo hộ tốt cho Triệu Hi Hằng cùng đứa nhỏ này, đây là thê nhi của hắn, là nhà của hắn. Hắn muốn cho bọn họ những gì tốt nhất.
"Ta sẽ trở về rất nhanh thôi." Hắn đứng dậy, nâng mặt Triệu Hi Hằng lên hôn một ngụm, sau đó nhấc bọc quần áo lên, đầu cũng không chuyển, đi như một trận gió.
Triệu Hi Hằng nhìn theo bóng lưng hắn, nói thầm một câu, "Thần thần thao thao."
Bình Châu sẽ không bị tấn công, nàng hiện tại an an toàn toàn, sinh hoạt tương lai cũng được bảo đảm, hài tử sinh ra sẽ không phải không có phụ thân, cũng sẽ không theo nàng lang bạt kỳ hồ.
Triệu Hi Hằng thở dài, nằm xuống kéo chăn lên cao, thật tốt.
Mấu chốt là về sau có thể không kiêng nể gì hành hạ Vệ Lễ, con người của nàng cũng không phải là dạng rộng lượng không mang thù, Vệ Lễ trước kia bắt nạt nàng như thế nào, nàng sẽ trả về hết.
Không ỷ vào lúc còn tuổi trẻ mỹ mạo, người ta yêu mình nồng nhiệt để hành hạ hắn thì biết đến bao giờ?
- -----
Đoàn người Tạ Thanh Úc đã đến thành Thiên Cương, lại bị thế cục trước mặt làm cho khiếp sợ, Lưu Hoán và Vương Viễn đang đánh nhau túi bụi, giết đỏ mắt.
Hắn lúc này liền quyết định, "Thay đổi tuyến đường, đi thành Bất Hàm."
Vốn dĩ cho rằng Lưu Hoán và Vương Viễn khống chế Bình Châu, hắn tính lấy lợi ích để giao đổi, chủ yếu đổi được A Đam ra. Nhưng nhìn hai người này hiện tại khó làm thành cơn gió gì, trong lòng hắn mơ hồ có bất an, Vệ Lễ thật sự liền khinh địch như vậy? Nhường ra ba thành trì? Đây chỉ sợ không giống tác phong của hắn.
Tạ Thành Úc muốn thừa dịp rối loạn, ra roi thúc ngựa đuổi tới thành Bất Hàm, mang Triệu Hi Hằng ra.
Tạ Thanh Úc thừa nhận, hắn mặc dù chịu buông tay A Đam, nhưng trong lòng không tránh khỏi còn có chút mong chờ, mong chờ Vệ Lễ nhất thời chiếu cố không được, để hắn có thể thừa cơ hội.
Hắn hiện giờ, cũng không kém hơn Vệ Lễ bao nhiêu, cũng là có thể bảo vệ A Đam.
Tiểu Đào cả một đường nhìn thấy nhà dân đều khoá chặt cửa, Thiên Cương thành lại là một bộ loạn lạc, nhịn không được khóc lên tiếng. Mặc dù công chúa lúc còn trong cung cũng nhận hết chèn ép, nhưng chưa bao giờ phải ở những nơi chiến loạn như thế này a. Cũng không biết công chúa hiện tại sợ hãi biết bao nhiêu, nàng ta lúc trước đúng là không nên đi, phải nên ở lại bên cạnh làm bạn với công chúa.
Lý Thanh Long đưa cho nàng ta một cái khăn tay thô ráp, "Không nên lo lắng, cát nhân tự có thiên tướng, Huệ Vũ hoàng đế ở trên trời sẽ phù hộ công chúa. Công chúa là con nối dõi của Hoàng gia, làm sao có thể yếu ớt giống như ngươi nghĩ vậy."
Tiểu Đào vừa khóc vừa cắn răng nghiến lợi trừng hắn, "Mở miệng là các người cứ nói đến huyết mạch hoàng thất, huyết mạch hoàng thất làm gì thần kỳ dữ vậy? Có thể ăn thay cơm hay lấy làm xiêm y mặc không? Là có thể đao thương bất nhập sao? Chủ tử ai người đó đau lòng, ngươi há miệng ngậm miệng nói chuyện qua loa giống như công chúa thật sự phải ăn chút thiệt thòi mới đúng vậy. Sao ai cũng chịu tội, chỉ công chúa nhà ta là đáng phải chịu tội chứ?"
Từ lâu lắm rồi, kể từ ngày công chúa rời Tấn Dương đi, câu mà nàng ta nghe nhiều nhất chính là, người ta nói cái gì, công chúa là nữ nhi của Huệ Vũ đế, đại công vô tư, hy sinh vì đại nghiệp, thật là mẫu mực của nữ tử, ông trời nhất định sẽ phù hộ. Phù hộ, phù hộ cái gì phù hộ? Nếu thật sự có phù hộ, thì sao công chúa lại phải đi hòa thân, sao lại trên đường hòa thân còn gặp phải Vệ Lễ?.
Dù Vệ Lễ so với Cao Lệ vương, cũng chỉ tốt hơn một chút mà thôi.
Điện hạ vì tầng thân phận này, mà khi còn bé xíu đúng là có được một ít chỗ tốt, nhưng sau khi Huệ Vũ đế băng hà, thì sống cũng không thư thái như ý bằng những tiểu cô nương thế gia. Chỗ tốt thì không có, trách nhiệm còn được gánh. Vị hôn phu cũng không đáng tin cậy, cứu người còn phải thừa dịp loạn lạc.
Nàng ta nghĩ nhiều đến vị hôn phu của điện hạ nàng ta, ắt hẳn phải là một vị anh hùng cái thế, bất luận như thế nào gian nan khốn khổ, hắn đều có thể xông lên trước tiên, đột phá tầng tầng khốn cảnh, liều lĩnh bảo hộ điện hạ. Trong lòng phò mã, điện hạ vĩnh viễn đều là vị trí cao nhất.
Nhưng sự thật là, người ta thân có ràng buộc, cũng phải đung đưa trái phải, Tạ Thanh Úc đã là nhân tuyển tốt nhất rồi.
Nàng ta đến chỗ Tạ Thanh Úc tìm nơi nương tựa, đã cố gắng trông đợi nhiều lần, còn chưa kết quả gì, nhưng nàng ta lại không có năng lực bản lĩnh gì, chỉ có thể dựa vào Tạ Thanh Úc.
Tiểu Đào thở sâu, nàng ta cảm giác mình không nên nghĩ như vậy, Tạ Thanh Úc và công chúa đã giải trừ quan hệ hôn phu thê, nếu như Tạ gia máu lạnh một chút, dứt khoát đánh đuổi nàng ta ra khỏi cửa không tiếp đãi.
Nhưng nàng ta chính là cảm thấy xót xa, điện hạ sao lại không thể có được một nơi nào đáng tin để dựa vào chứ?
Lý Thanh Long bị nàng ta nói đến á khẩu không trả lời được, không biết nên đáp lại thế nào mới tốt; chỉ có thể cúi đầu nắm chặt cương ngựa tiếp tục đi.
Tin tức đoàn người Tạ Thanh Úc đi đến thành Thiên Cương tất nhiên không thể qua mắt được Vệ Lễ, Tống tướng quân xin chỉ thị, "Chủ công, chúng ta có nên ngăn bọn họ lại hay không." Tạ Thanh Úc là người Ung Châu, hắn nhân lúc Bình Châu hỗn loạn, đến Bình Châu làm cái gì? Cũng khó tránh làm cho người ta hoài nghi có lòng khác.
Vệ Lễ tất nhiên biết Tạ Thanh Úc tới làm cái gì, đục nước béo cò nha. Phụ bằng tử quý, hắn hiện tại đủ lực lượng rồi, lưng cũng cứng rắn, dám cùng Tạ Thanh Úc chính diện nhìn nhau, hắn mới không thèm sợ Tạ Thanh Úc đến đâu.
"Đến vừa lúc, chờ thêm mấy tháng là có thể bắt kịp dịp uống rượu mừng, thả cho bọn họ vào đi thôi."
Tống tướng quân vì thế mở một mắt, nhắm một mắt, để cho đám người Tạ Thanh Úc đi qua khỏi thành Thiên Cương.
Hắn phát giác, từ lúc Vệ Lễ đi ra ngoài một chuyến rồi trở về, cả người đều cao hứng lên, thần thái phi dương, tinh thần sáng láng, nói chuyện giọng nói cũng nhẹ nhàng dịu dàng không ít.
Vệ Lễ liếc liếc mắt, hắn đã nói đến chuyện uống rượu mừng, sao Tống tướng quân lại không hỏi hắn đến cùng là uống rượu mừng cái gì? Bây giờ hắn làm sao đương không nói toẹt ra mình sắp làm cha, thật là không ý tứ chút xíu nào cả.
Vệ Lễ nhớ Tống tướng quân có nữ nhi, năm nay xuất giá, nếu hắn không chủ động hỏi, thì mình liền ám chỉ một chút, vì thế hắng giọng một cái, hỏi, "Tống tướng quân, con gái ngươi sinh năm nào ấy?"
"Dạ? Chủ công! Nữ nhi của thuộc hạ đã đính hôn với người ta, ít ngày nữa là xuất giá rồi!." Tống tướng quân nhìn vòng quanh trả lời, trong lòng hắn run lên, chẳng lẽ mấy ngày nay ôn hòa thế này là vì chiếm lấy nữ nhi của hắn?
Vậy làm sao được, Vệ Lễ đã có phu nhân, nữ nhi của hắn sao có thể làm thiếp cho người ta?
"Nhìn bộ dáng của ngươi kia, chẳng lẽ ta đây còn có thể coi trọng con gái ngươi sao?" Vệ Lễ xoa xoa mi tâm, có chút ghét bỏ, "Phu nhân ta ôn nhu hiền thục, tướng mạo phi phàm, hơn xa con gái ngươi cả mấy trăm lần."
Nữ nhi nhà mình thì mình thương, Vệ Lễ nói như vậy, Tống tướng quân trong lòng có chút bất mãn, nhưng vạn nhất hắn phản ứng lại, khen nhiều quá, Vệ Lễ thật sự nhìn trúng khuê nữ hắn thì biết làm thế nào? Hắn chỉ có một nữ nhi bảo bối như vậy thôi đó.
Vì thế chỉ có thể bịt mũi, không tình nguyện liên tục đồng ý.
"Lúc trước, khi ngươi phu nhân có thai, khụ..." Vệ Lễ ho nhẹ hai tiếng, hai má ửng đỏ, "Là phải làm thế nào nhỉ?"
Loại chuyện này hắn không hiểu, dù sao cũng phải thỉnh giáo người có kinh nghiệm.
Hơn nữa, chuyện Triệu Hi Hằng mang thai như vầy chính là việc đại hỉ, hắn dù sao cũng phải để cho người khác biết chứ, nếu không, một mình hắn nghẹn thì thật quá khó tiếp thu rồi, nhưng để cho người khác biết, vẫn không thể lộ ra là hắn cố ý khoe khoang, không thì người khác lại nghĩ hắn thật không có kiến thức.
Nói đến việc này, ánh mắt Tống tướng quân bay xa, trong sóng mắt nổi lên tầng tầng hoài niệm cùng từ ái, "Khi thuộc hạ biết phu nhân mình có thai, tất nhiên là mừng rỡ như điên, nghĩ thầm nếu như là nhi tử, sẽ dạy hắn cưỡi ngựa bắn tên, để hắn thừa kế phụ nghiệp; nếu như là khuê nữ, sẽ dạy nàng cầm kỳ thư họa, thành một tiểu thư khuê các xinh đẹp."
Vệ Lễ, "..." Hắn nghe nói nữ nhi của Tống tướng quân cũng không phải cái khuê tú gì, bắn tên phi ngựa còn lợi hại hơn cả nam tử, ngay cả vị hôn phu kia của nàng ta, đều là nàng cướp về.
"Nhưng khi nàng sinh ra, chỉ lớn cỡ một chút xíu như vậy." Tống tướng quân cảm khái khoa tay múa chân, "Khi đó, tất cả kỳ vọng hay kế hoạch cho nàng đều không tính, chỉ cần nàng sống được vui vẻ là tốt; thích gì liền học cái đó."
Nội tâm Vệ Lễ như bị chạm vào, nhưng vẫn lạnh lùng ngắt ngang lời hắn, "Ta không có hỏi ngươi mấy chuyện tâm sự tủng mủn, ta hỏi ngươi là quá trình lúc đó như thế nào, cần chuẩn bị cái gì?"
Tống tướng quân mở to hai mắt nhìn, lúc đó mới phản ứng lại, vội vàng đầy mặt ý mừng hướng Vệ Lễ chúc, "Vậy là phu nhân chủ công có tin vui sao?"
Vệ Lễ chậm rãi giương cằm lên, được người dùng loại ánh mắt này nhìn, cảm giác rất tốt.
"Chúc mừng chủ công! chúc mừng chủ công!."
"Ừ, nhỏ giọng một chút." Vệ Lễ đè đè tay, ý bảo hắn không cần kích động như vậy, nhưng ý cười nơi khóe miệng mình thì làm thế nào cũng không giấu được.
Tống tướng quân lớn tuổi, rất hay chú ý đến mấy chuyện con cái cháu chắt, đại sự thì rất kín miệng, nhưng loại chuyện vui như thế này lại nhịn không được được đi chỗ nào cũng khoe. Không bao lâu sau, tất cả thân tín đều truyền tai nhau chuyện Vệ Lễ có người kế tục, thay phiên nhau đến gần chúc mừng hắn.
Sau cái lần đại hôn bổ sung hôm đó, đây lần thứ hai Vệ Lễ cảm thấy thể xác và tinh thần đều thư sướng, cả người đều sắp bay lên đến nơi.
- ------
Khi người của Tạ Thanh Úc tới trước cửa phủ, thị vệ canh cửa liền ngăn cản cả đoàn người ngựa lại.
Bọn họ tuy là nhìn Tạ Thanh Úc có quen mắt, đây chính là đại cửu tử (anh vợ) của chủ công nha, nhưng Tạ Thanh Úc lại thanh thế to lớn kéo người ngựa đến như thế này, khó tránh khỏi làm người ta sinh nghi.
"Chúng ta là đến bái phỏng phu nhân nhà các ngươi." Tạ Thanh Úc đưa lệnh bài ra cho hắn nhìn.
Lòng bàn tay Tạ Thanh Úc có chút ướt mồ hôi, bắt đầu từ lúc tiến vào Bình Châu, đoạn đường này thật sự quá mức thuận lợi, khiến hắn không khỏi có chút thấp thỏm.
"Tuy ngày là huynh trưởng nhà mẹ đẻ của phu nhân, nhưng ngài lại thanh to thế lớn đến như thế này..." Thị vệ thẹn thùng đưa mắt nhìn đoàn người ngựa đi phía sau hắn, muốn nói lại thôi.
Tạ Thanh Úc bị câu "huynh trưởng nhà mẹ đẻ" đâm một nhát làm trái tim đột nhiên thót lại, cũng đúng, hôm đại hôn của Triệu Hi Hằng và Vệ Lễ, hắn lấy tư cách huynh trưởng nhà mẹ đẻ cõng nàng đi đến tiền đường, phàm là người có chút ấn tượng đối với hôn lễ đều phải biết.
Hắn cố gắng bảo trì nụ cười hoàn mỹ, "Một khi đã như vậy, kính xin làm phiền thông truyền một tiếng cho phu nhân nhà ngươi, xem phu nhân nhà ngươi có nguyện ý gặp ta hay không."
Thị vệ do dự nhiều lần, vẫn mời hắn vào gian điện đón khách, "Mời cữu lão gia đừng mang quá nhiều người vào phủ." Sau đó sai người đi thông truyền cho Triệu Hi Hằng, nhỏ giọng nói, "Cữu lão gia đến, hỏi phu nhân có muốn gặp hay không?" Người kia lĩnh mệnh đi.
Chủ công lúc gần đi có phân phó, không phải việc nhỏ gì cũng quấy rầy phu nhân, nhưng cữu lão gia đến, thông bẩm một tiếng chắc cũng không quá đáng đi.
Trái tim Tan Thanh Úc lại bị cái cưng hô "Cữu lão gia" này đâm một phát, trên mặt cơ hồ không giữ được nụ cười, dẫn theo Tiểu Đào và Lý Thanh Long vào cửa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.