Lời nói của Triệu Hi Hằng tiêu sái, trong lòng Vệ Lễ run lên. Trong thiên hạ này, còn có người có thể mở mắt trừng trừng nhìn giang sơn nhà mình chao đảo hay sao? Nếu có, sợ cũng chỉ có một mình Triệu Hi Hằng. Hiện nay hắn càng thêm tò mò, nhạc phụ kia của hắn đến cùng đã dạy hài tử như thế nào vậy. Bất quá, nếu Triệu Hi Hằng không muốn giang sơn của Triệu gia, vậy mấy ngày nay hắn luyện binh làm cái gì? Hình như không có tác dụng gì, thật đau đầu. Nụ cười trên mặt Vệ Lễ cứng đờ, Triệu Hi Hằng nhìn thấy thậm chí còn cảm giã có chút hoảng sợ. Hắn sẽ không thật sự tính giúp đỡ hai huynh đệ Triệu Minh Cẩn cùng Triệu Minh Thần chứ? Nghĩ quẩn gì vậy? Vốn cho rằng chuyện Vệ Lễ chờ chết đã đầy đủ đáng sợ, kết quả người trẻ tuổi này đầu không dùng được, lúc thì quá lạnh nhạt lúc lại lo chuyện thái quá, giúp hai tên đường đệ kia của nàng ngồi trên giang sơn xã tắc? Có bị lừa đá vào đầu cũng không thể sinh ra loại ý nghĩ này a! 50 vạn người, có giữ lại làm ruộng cũng còn hữu dụng hơn. Nàng đi sờ sờ trán Vệ Lễ, bị hắn né tránh còn hung dữ quát, "Ngươi làm cái gì vậy?" "Không có chuyện gì." Nàng chân thành nhìn vào mắt Vệ Lễ, "Đáp ứng ta, nhất thiết đừng có mấy cái ý nghĩ này, được không?" Vệ Lễ cảm thấy hiện tại Triệu Hi Hằng nhìn hắn giống như nhìn tên ngốc tử. Nhưng hắn muốn giải thích động cơ của hành vi này, nhưng tựa hồ nói ra xong, càng chắn chắn sự thật hắn là tên ngốc tử. Chuyện này căn bản không cách nào giải thích. Hắn dứt khoát không giải thích, hung dữ lại gần, nắm lấy cằm Triệu Hi Hằng, cúi đầu liền muốn hôn nàng. Không có cái gì mà hôn một cái không thể giải quyết được cả. Triệu Hi Hằng dứt khoát không trốn, Vệ Lễ cố chấp lắm, không hôn được hắn nhất định không chịu bỏ qua, trừ phi có Cẩu Đản Nhi ngồi một bên nhìn xem. Né tới tránh đi còn không bằng cho hắn cắn một ngụm thống khoái. Từ lúc hôn được một lần liền như ấn trúng huyệt vậy, động một chút là ấn đầu nàng hôn một ngụm, giống như ăn cơm vậy, một ngày ba trận. Triệu Hi Hằng vừa mới ngẩng đầu, tính toán có lệ với hắn, chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân gấp gáp. Trần phó tướng cách bức mành nói, "Chủ công, thiên tử phái sứ thần đến." Có thể được xưng là thiên tử đứng đắn, cũng chỉ có hoàng đế Nam Chu Triệu Minh Cẩn. Mày Triệu Hi Hằng nhăn nhíu lại đến có thể kẹp chết con ruồi. Trong lòng Triệu Minh Cẩn đến cùng có chút tính toán được cái gì hay không, hiện tại không nghĩ cách kinh doanh mẫu đất chỉ còn một phần ba kia đi, còn phái sứ thần chạy loanh hoanh làm gì? Đừng nói là đi cầu viện binh nha. Vậy chẳng khác nào dùng bánh bao thịt đánh chó, có đi không có về. Triệu Hi Hằng nhớ tới vẻ nhẫn tâm của tên Vệ Lễ liều mạng kia, tên bắn trúng đầu vai, hắn còn có thể nhẫn tâm rút ra, sau đó tiếp tục mặt không thay đổi vung đao, thậm chí dường như không có việc gì. Nếu hắn thật sự thay Triệu Minh Cẩn đi đánh giặc, dự đoán chắc cũng là cái đại sát khí, nói không chừng Nam Chu thực sự sẽ có sức vén màn xoay chuyển tình thế. Nhưng chuyện này cũng không có gì ý nghĩa, đánh được nhưng ngươi phải có năng lực giữ được mới tính a. Nàng bắt lấy góc áo Vệ Lễ một phen, lắc đầu, ý là bảo hắn nhất thiết đừng nghe sứ thần Triệu Minh Cẩn phái tới nói nhảm. Vệ Lễ thuận thế cong lưng, vốn định hôn hôn lên khóe miệng của nàng, nhưng lại sợ người ngoài nhìn thấy, Triệu Hi Hằng mất hứng, vì thế ngược lại hôn hôn lên thái dương nàng. "A, không mượn ngươi xen vào chuyện của ta." Nói xong liền đi. Triệu Hi Hằng nhìn theo bóng lưng màu đỏ mận của hắn, nhíu nhíu mặt, nhỏ giọng xì một tiếng khinh miệt, cũng không biết ai may đồ mới cho ngươi, quay đầu liền nói đừng xen vào chuyện của ngươi. Triệu Minh Cẩn không chỉ là đi cầu viện binh, Triệu Hi Hằng vẫn đúng là có phần xem nhẹ với trình độ mặt mày của hắn. Sứ thần của hắn mặc một thân áo dài màu trắng, bên ngoài lồng một lớp lụa the mỏng màu xanh, trên cằm còn có chòm râu dê, dáng vẻ phiêu nhiên, nhìn thì thấy có vài phần cảm giác ưu nhã cao quý. Hiện tại vị nam tử phiêu phiêu như tiên nhân này đại khái có lẽ do lặn lội đường xa, hốc mắt lõm vào, sắc mặt đen đi, nhưng khi đối mặt với Vệ Lễ, vẫn là tư thế cao cao tại thượng giáng trần. Đây là lần đầu tiên Vệ Lễ thấy sĩ phu đến từ Tấn Dương, hắn nhìn nhiều vài lần, ngoại trừ động tác cử chỉ đẹp mắt chút, thì thân thể lại nhỏ thó như con gà choai choai, mấu chốt là kiêu ngạo đến lỗ mũi hất lên trời. Thì ra nam nhân ở cố hương của Triệu Hi Hằng, hiện tại đều là bộ dáng này? Hắn còn nhớ năm đó lúc hắn gần rời khỏi, người ta vẫn thích cường tráng hơn. Vua nào triều thần nấy, trên làm dưới theo, từ tính cách cho phong cách hành sự của thiên tử là có thể được nhìn được một hai phần thần dân của hắn. Thuận Hòa đế và cả nhi tử Triệu Minh Cẩn của hắn đều là người không quả quyết, văn nhân thích vũ văn lộng mặc, có yêu thích trọng dụng cũng là những người bình thường như bọn họ, trên dưới triều dã đều dựa theo sở thích của thiên tử, bầu không khí cũng thay đổi theo. Khi Vệ Lễ dời ánh mắt từ trên người vị sứ thần này về, vị sứ thần vẫn còn đang đánh giá Vệ Lễ, trong ánh mắt mang theo khinh miệt. Đây chính là cái gì hôn phu của Kính Thành công chúa kia? Hay là cưỡng hôn? Thật sự thô tục không chịu nổi, như một tên lưu manh trong đám người ở nông thôn. Còn dám nói mình là con rể Đại Chu cái gì chứ? Muốn hắn nói, Kính Thành công chúa thật không trinh liệt như Huệ Vũ đế cha của nàng ta vậy, bị người như vậy làm bẩn, không bằng đập đầu chết bảo toàn danh tiết, may mà còn chưa sinh ra tiểu tạp chủng làm bẩn huyết mạch hoàng thất. Sứ thần của thiên tử là từ hoàng đô Tấn Dương đến thẳng đây, nghe vào tai bao nhiêu lời nịnh nọt, dâm so sánh mình với cả phiên vương, chẳng trách hắn tự cao tự đại. Ngón tay Vệ Lễ nhịn không được chạm chạm vào thanh dao cong đặt ở trên mặt bàn, có chút muốn khoét mắt người. Hai bên đều chướng mắt lẫn nhau, lời nói ra liền không tốt. Nhưng cho dù sứ thần đến từ Tấn Dương có thấy bản thân cao đến đâu, thì bây giờ cũng có việc thỉnh cầu người, tuy thái độ không quá cung kính, nhưng vẫn mở chuyện nói, "Hoàng đô nguy cơ tứ phía, phò mã vừa thừa nhận mình là phò mã Đại Chu, tay lại cầm trọng binh, tất nhiên cũng nên tận lực có nghĩa vụ thủ vệ Đại Chu, thu phục đất đã mất, giúp đỡ chính thống." Không chỉ là mượn binh nha, còn phải kéo Vệ Lễ đắp vào, bảo Vệ Lễ một đường thay hắn mở biên giới bờ cõi luôn. Vệ Lễ nghe lời này liền cảm thấy chói tai, cái gì gọi là nghĩa vụ hay không nghĩa vụ. Trên đời này, chỉ có hắn vui vẻ làm và không bằng lòng làm, không có cái gì gọi là nên làm hay không nên làm. "Ai nói với các ngươi ta mong đợi làm phò mã Đại Chu các ngươi?" Vệ Lễ búng một cái lên trên lưỡi dao đặt trên bàn, có chút khống chế không được. "Tường cũng có tai, nếu dám khoe khoang, dĩ nhiên là có người nghe!" Ô tên này hay thật, tên sứ thần này còn dám xem chuyện làm phò mã cho Đại Chu bây giờ là cái gì đó rất quang vinh đáng để khoe khoang. Vệ Lễ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, "Ta chỉ từng nói, ta là con rể của Huệ Vũ hoàng đế, là vị hôn phu của Kính Thành công chúa, ta chưa từng nói ta là phò mã gì của Đại Chu các ngươi." Lời này hắn chỉ nói với sứ giả của Lưu Hoán phái tới, nhất định là tên tiểu nhân Lưu Hoán thích gây xích mích thị phi kia truyền đến tai Triệu Minh Cẩn, cổ vũ Triệu Minh Cẩn phái người đến kiếm chút cháo từ hắn. Chuyện này dù đối với hắn không có tổn thất gì, nhưng cũng thật quá ghê tởm. Lưu Hoán sợ rằng đang muốn thử xem, hắn đến cùng có đứng cùng một chỗ với Triệu Minh Cẩn hay không. "Lời của ngươi ta không thích nghe, nói cái khác đo." Hắn đã rất nhẫn nhịn tính tình rồi, liền cắt ngang lời sứ thần sắp sửa nói. Mặt sứ thần đỏ lên thành màu gan heo, ôm tay, Vệ Lễ đến nay còn chưa an bài cho hắn chỗ ngồi, điều này làm hắn vẫn đứng trên mặt đất, rất không nhịn nổi, "Không có." Chỉ là một tên nhóc hương dã, thô bỉ vô lễ, còn không hiểu được mình xuất thân nơi nào, bất quá dùng chút thủ đoạn không thể lộ ra ngoài ánh sáng đoạt Bình Châu, chiếm đoạt công chúa. Xuất thân thấp kém ti tiện, cũng dám cùng hắn nói chuyện như vậy? Phụ thân của hắn đã làm tới chức đại quan gián nghị, huynh trưởng hắn cũng là đại quan, ở Tấn Dương, ai cũng phải... "Không có?" Vệ Lễ chuyển mắt, "Hoàng đế các ngươi cũng không bảo ngươi đến an ủi công chúa cái gì? Hỏi một chút xem công chúa ở Bình Châu sống có được hay không?" "Nữ nhi đã gả ra ngoài như nước tạt ra..." Hắn nói còn chưa dứt lời, Vệ Lễ liền tạt tách trà nóng trên bàn vào mặt hắn, sứ thần che mặt bị phỏng, đau đến gào rú lên. Vệ Lễ rốt cuộc cũng nhặt đôi dao cong đặt trên bàn kia lên, mũi đao vững vàng dừng trước ánh mắt tên sứ thần, moi ra một đôi con ngươi hoàn hảo vô khuyết, ác khí trong lòng mới xem như tiêu được tí xíu. "Lôi ra đi thôi." Vệ Lễ không chút để ý đặt mũi dao dính máu lên trên quần áo tên sứ thần lau lau, ra lệnh. Người bị nắm mắt cá chân kéo đi, lưu lại một vệt máu tươi, Vệ Lễ nói với theo, "Treo trên cửa thành, treo mười bữa nửa tháng đi." Treo cho tên cẩu hoàng đế kia cùng Lưu Hoán nhìn xem, ai dám phiền hắn, hắn liền lấy mạng chó của tên đó. Cẩu hoàng đế nghĩ hay vô cùng, một bên xem thường hắn, châm chọc hắn là thân thích nghèo hèn chỉ biết tống tiền, giống như hắn mơ ước được dán lên cái Đại Chu rách rưới đó lắm vậy, một bên lại bám lấy hắn, muốn hắn xuất binh. Cao cao tại thượng sai sử người, ai chiều cái tật xấu này vậy, da mặt cắt ra chắc có thể đem sửa tường thành. Mấy đứa nhi tử nhi nữ Thuận Hòa hoàng đế sinh này, có phải đều cảm giác mình rất cao quý, người khác ước gì bám đít mình hết sao? Nhạc phụ hắn chỉ sinh mỗi một nữ nhi là Triệu Hi Hằng, thật sự là sinh quá ít rồi. Có lẽ phẩm cách tốt đẹp của Triệu gia tốt cũng truyền dòng chính chứ không truyền dòng thứ, thế cho nên bây giờ mới để thế nhân cảm thấy Triệu gia là một đám ngu xuẩn trên đầu có u, lòng bàn chân chảy mủ. Triệu Hi Hằng tưới nước đúng giờ cho cây con nhân sâm, trong lúc tưới nước, suy nghĩ của nàng cứ nhảy qua nhảy lại giữa hai quan niệm đầu óc Vệ Lễ có khả năng không dùng được, cùng với đầu óc Vệ Lễ không có khả năng không dùng được; cuối cùng cảm thấy Vệ Lễ cái người điên này hỉ nộ không biết, đầu óc có khi dùng được có khi không, xác suất này lại khá lớn. "Sứ thần đâu?" Sau khi Vệ Lễ trở về, Triệu Hi Hằng hỏi hắn. Nếu hắn thật sự nghe sứ thần của Triệu Minh Cẩn du thuyết, nàng cho dù đêm nay có không ngủ, cũng phải kèo nài thuyết phục hắn cả buổi tối. Thậm chí đã nghĩ sẵn câu từ dễ nghe: Ngươi kéo 50 vạn đại quân, phí sức như vậy để đánh lấy giang sơn cho Triệu Minh Cẩn, chẳng lẽ chờ hắn hắn quay đầu lại phong ngươi một chữ vương sao? Vệ Lễ nhíu mày nhìn nàng, "Sứ thần của thiên tử, đương nhiên là cung kính thỉnh hắn ngủ lại." Triệu Hi Hằng vỗ trán, lặp lại cho xác định, "Thật sự?" "Tất nhiên, ta có khi nào lừa gạt ngươi?" Vệ Lễ rót cho mình cốc nước, kéo khóe miệng cười xuống. "Vậy hắn có yêu cầu gì? Ngươi đáp ứng rồi?" Nếu như hắn không đáp ứng, sợ rằng cũng sẽ không cung kính thỉnh người ngủ lại. "Đường đệ ngươi muốn ta giúp hắn thu phục phần đất đã đất, cho ta vàng bạc, tài bảo, tước vị, mỹ nhân." Triệu Hi Hằng vo vo tóc, "Ngươi không phải đã rất có tiền sao? Tước vị nếu ngươi muốn, tự mình muốn xưng thành cái gì chả được? Học Vương Diễn một ít đi, loè loẹt gắn cho mình cái danh hiệu thiên đại Thánh Nhân gì đó ta cũng không nói ngươi thô tục. Còn mỹ nhân sao, mỹ nhân không phải đã có sẵn rồi sao? Chẳng lẽ có người còn xinh đẹp hơn so với ta?" Nàng chỉ chỉ mình. Vệ Lễ một ngụm nước sặc trong cổ họng, khống chế không được bắt đầu ho khan. Triệu Hi Hằng lườm hắn, trong lòng yên lặng cầu nguyện, Vệ Lễ sặc chết, Vệ lễ sặc chết. Vệ Lễ lau nước trên khóe miệng, hơi nâng cằm của nàng lên, "Nhưng mà cái tiểu mỹ nhân này không chủ động một chút nào."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]