Chương trước
Chương sau
"Triệu Hi Hằng, Triệu Hi Hằng." Vệ Lễ mới leo xuống ngựa, nắm chặt bản đồ trong tay liền chạy vào trong, còn chưa thấy người đâu đã kêu lên tên của nàng.
"Làm gì?" Triệu Hi Hằng trên đầu còn một cục u to tướng, giọng nói rầu rĩ, kéo quyển sách đang đắp trên mặt xuống, nhìn Vệ Lễ như gió lẻn vào.
Vệ Lễ nắm cổ tay nàng, kéo nàng từ trên giường lên, "Ngươi nhìn nè."
Hắn trải bản đồ ra, đặt lên trên bàn bên cạnh Triệu Hi Hằng.
Triệu Hi Hằng mịt mờ, dùng ánh mắt nhìn ngốc tử mà nhìn Vệ Lễ một chút, Đại lão ngươi chạy sớm về như vậy là muốn cho ta xem bản đồ?
Nàng từ nhỏ nhìn cái bản đồ này không biết mấy trăm lần.
Vệ Lễ đẩy bản đồ rộng ra, khi nó hoàn hoàn chỉnh chỉnh hiện ra ở trước mặt Triệu Hi Hằng, thần sắc trên mặt nàng nháy mắt cứng ngắc.
Cái, cái thứ nát như bánh bao ngâm nước này nhìn giống như bản đồ này là cái gì vậy?
Nàng đưa mắt nhìn về phía Vệ Lễ, dùng ánh mắt hỏi, đây là thật?
Vệ Lễ gật đầu, "Tám chín phần mười, đây là bản vẽ tạm, còn bản đồ chi tiết còn đang vẽ."
Hắn cẩn thận đưa tay đỡ sau lưng Triệu Hi Hằng, cho nàng một điểm tựa.
Vệ Lễ này miệng mồm không tốt, hay nói nặng nói nhẹ nàng, nhưng hắn sẽ không nói dối.
Triệu Hi Hằng nhìn chằm chằm nản đồ, đôi mắt trừng to, chưa tiếp nhận được hết thông tin.
Quận Âm Bình, quận An Định, đây là sau khi a gia nàng đăng cơ năm thứ sáu đã thu phục trở về. Hiện tại không còn họ Triệu, cũng không thuộc về Đại Chu, một cái họ Hồ, một cái họ Khương, đã thuộc về người khác.
Còn hơn mười quận cũng giống Âm Bình, yên ổn ở trong tay người khác.
Nàng biết thúc phụ nàng không phải là dạng người có thể mở rộng bờ cõi, cũng không phải có năng lực gìn giữ đất đai gì, nàng thậm chí còn có một dự đoán trong tình huống kém nhất, có thể có một ngày, Đại Chu sẽ sụp đổ. Nhưng khi tận mắt chứng kiến này mảnh đất này chia năm xẻ bảy còn hơn là mình đã nghĩ, trong lòng nàng vẫn run lên.
Hơi lạnh từ phế phủ vẫn luôn du tẩu đến lên trán, thậm chí làm cho nàng cả người phát run, không kịp thở.
Nàng thật sự rất khó chịu, a gia nàng chết trên chiến trường, mà mảnh đất hắn dùng mạng mình để bảo hộ, thì mười năm sau khi hắn chết, đã vỡ thành mấy mảnh.
Vậy hắn chết vì cái gì? Hắn chết có ý nghĩa gì? Nếu kết cục sẽ là như vậy vì sao hắn không cố gắng sống vui vẻ chứ? Nếu như hắn có thể ích kỷ một chút xíu, làm một hoàng đế gỗ ngồi cao cao nơi triều đình, có lẽ hắn có thể sống lâu trăm tuổi.
Nàng cúi đầu, cảm giác ý nghĩ của mình thật sự rất cực đoan, quá ích kỷ.
Ai có thể dự liệu được Đại Chu sẽ biến thành cục diện như bây giờ chứ? Cũng đâu phải thần tiên. A gia nàng đã làm đúng, a gia nàng là một anh hùng. A gia sẽ không hối hận vì tất cả những gì hắn đã quyết định, hắn nói, từ một khắc hắn quyết định đứng lên chiến trường kia, trước giờ đã không có ý nghĩ sống lâu rồi.
Nhưng chỉ cần hắn còn sống một ngày, biên cảnh Đại Chu liền an bình một ngày, nữ tử của Đại Chu, cũng không cần đi hòa thân, mỗi một phân tiền của Đại Chu cũng sẽ không lấy phương thức tiến cống mà chảy vào quốc gia khác, hắn đã làm rất tuyệt, thật sự rất tốt!
Nhưng hiện tại nàng vẫn khó chịu là sự thật.
Nước mắt rơi lên trên bản đồ, làm loang một vết mực, mơ hồ một mảnh.
Vệ Lễ nhìn thấy nước mắt rơi xuống, trong lòng không hiểu sao có chút nghẹn, "Triệu Hi Hằng..."
Kỳ thật người sáng suốt đều có thể nhìn ra, hai đứa con trai kia của Thuận Hòa Đế chẳng có đứa nào là có tư chất để làm một hoàng đế tốt cả, mà trong số những phiên vương tạo phản kia, phần lớn đều là thừa cơ chiếm cứ, lòng cũng đã có mưu sâu từ lâu.
Khi Triệu Tinh Liệt còn sống, ép các phiên vương ngoan như cún, thậm chí cuồng ngạo cảm thấy việc gây sợ hãi như vậy là rất bình thường. Nhưng không phải tất cả hoàng đế đều như Triệu Tinh Liệt.
Triệu Hi Hằng không ngẩng đầu, chỉ là nhỏ giọng nói, "Ta nhớ a gia ta."
Nàng có chút khôn vặt thật, nhưng chỉ một chút không minh đó chỉ có thể cao lắm là tự bảo vệ mình, không thể làm nhiều hơn thế, nàng nhìn bản đồ như vậy, cảm thấy rất vô lực.
Nàng ở Bình Châu an nhàn mấy tháng, thậm chí đã sắp quên mất bên ngoài đến cùng đã hỗn loạn như thế nào.
Triệu Hi Hằng từ nhỏ không có chí lớn gì, Triệu Tinh Liệt cũng không cưỡng ép nàng nhất định phải trở thành một công chúa cân quắc không nhường tu mi, cứ vui vẻ hồn nhiên vô tư lự là tốt rồi. Nhưng hiện tại, lần đầu tiên nàng nghĩ, nếu như lúc trước nàng cũng luyện võ nghệ, học tập trị quốc, có phải còn có thể làm được chút gì hay không.
Bản đồ một khi bị sụp đổ, liền khẳng định lại sắp đánh nhau, chiến tranh, lại sẽ có người chết. Nhưng người chết không phải là vì mở rộng lãnh thổ hay giữ gìn đất đai, lại chính là đấu tranh nội chiến của Đại Chu. Nếu như trong chư hầu có một ai sáng lên tư chất của một minh quân thì còn tốt, nếu như không có, đó chính là chiến tranh vĩnh viễn.
Vệ Lễ trầm mặc một hồi, ngữ điệu hơi bốc lên cao, "Không có chuyện gì, chỉ cần ta còn đây, ngươi sẽ không chết được."
Nếu cứ tiếp tục tiến triển như thế này, Triệu Hi Hằng là công chúa mất nước, đại khái cũng sẽ chẳng còn gì.
Triệu Hi Hằng hiện tại không cần người an ủi, tất cả an ủi đều vô dụng, nếu Vệ Lễ nói, "Không có việc gì, đừng lo lắng, hết thảy rồi sẽ tốt thôi." Triệu Hi Hằng sẽ có cảm giác như chìm sâu dưới đáy nước, không ai kéo nàng một phen, cảm giác vô lực.
Nhưng Vệ Lễ dùng giọng rất nhẹ nhàng nói, "Không có chuyện gì, chỉ cần ta còn đây, ngươi sẽ không chết được."
Nàng liền như được người mới vớt ra từ trong nước.
Vệ Lễ cũng chủ có điểm tốt ấy, hắn nói chuyện chưa bao giờ nói xạo, đều là kiên kiên định định.
Triệu Hi Hằng lúc này muốn nói chuyện thêm với hắn vài câu, nàng chùi chùi nước mắt, hiếm khi khác bình thường một chút, "Nhưng là sẽ đánh nhau, sẽ chết người."
"A." Vệ Lễ gật đầu, "Nhưng ngẫm lại Đại Chu trước khi thành Đại Chu của bây giờ, cũng phải đánh nhau, cũng phải chết người mới có thể thu nhập các lãnh thổ. Tối qua ta có xem « Tam Quốc Chí », nói thiên hạ này, "phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân". Tổ tông ngươi đã trị quốc sắp 100 năm, thúc thúc ngươi hắn không được, thì chỉ có thể thuận theo quy luật thôi."
"Nhưng ai sẽ trở thành tân bá chủ nhất thống thiên hạ chứ? Hắn có được hay không, ta cũng không biết." Triệu Hi Hằng nói xong liền tự mình cũng cảm thấy mình vô dụng.
Vệ Lễ không trả lời nàng câu này, hắn khoan khoái nói toẹt ra ngoài, "Dù sao cũng không thể là hai biểu đệ kia của ngươi."
Tuy rằng Triệu Hi Hằng biết sự thật này, nhưng Vệ Lễ nói thẳng ra như thế, nàng vẫn có chút phiền muộn dấy lên trong lòng, nàng xoay người sang chỗ khác, "Ta không nói chuyện với ngươi nữa đâu."
Vệ Lễ lần này hiếm khi không gây hoạ miệng, "Vậy ngươi ngủ một lát?"
"Ngủ không được thì sao?"
"Vậy ngươi ra ngoài chơi?" Hắn nói ra xong liền hối hận, ra ngoài chơi cái gì mà ra ngoài chơi, hắn quyết tâm nhốt nàng cả một đời rồi nha.
"Không đi, bên ngoài lạnh lắm, khi ấm áp lên thì đầy đất đều là nước bùn, dính trên váy khó coi." Triệu Hi Hằng nói, nàng nhìn bản đồ xong, trong lòng thật là không thoải mái.
Lúc trước khi nàng tiễn Tiểu Đào đi, nàng cũng có suy nghĩ thúc thúc sớm muộn gì cũng sẽ không giữ được quốc thổ, còn nói với Tiểu Đào, "Nếu ngươi thấy có minh quân ở đâu, truyền tin cho ta an tâm."
Mới chưa tới nửa năm, một câu thành sấm.
Nàng và nàng a gia có đôi khi cũng rất giống nhau, liền há miệng ra nói là linh, nhưng cái xấu thì linh, tốt mất linh.
Triệu Hi Hằng kỳ thật cũng không thèm để ý người ngồi trên ngôi cao kia đến cùng có phải người Triệu gia hay không, nàng chỉ là hy vọng đó là một thiên tử tốt, tương lai nhất thống tứ hải, có thể giống như a gia nàng m.
Nàng nghiêng mắt liếc liếc Vệ Lễ, nhưng rất hiển nhiên, người này khẳng định không phải Vệ Lễ, tuy rằng hắn chiếm cứ Bình Châu rộng lớn này.
"Chủ công, bây giờ người định làm như thế nào?" Triệu Hi Hằng ôm gối mềm hỏi hắn.
Thế cục hôm nay, nếu ngươi không đánh người khác, người khác liền muốn tới đánh ngươi, dựa theo tính tình gấu chó của Vệ Lễ, tương lai không có hoàng đế nào có thể dung thứ được hắn.
Nếu như hắn không tranh, dự đoán liền bị người khác đánh chết, nếu như hắn muốn tranh, thì thực tế trong lòng Triệu Hi Hằng, hắn còn không phải là nhân tuyển tốt cho vị trí quân chủ.
Vệ Lễ còn đang suy nghĩ, hoá ra Triệu Hi Hằng vẫn luôn không muốn đi ra ngoài là do cái nguyên nhân này, thình lình bị nàng hỏi, còn chưa biết nên trả lời như thế nào.
Hắn nhàn nhàn dựa ra phía sau một cái, không chút để ý nói, "Ta lười đánh nhau, cứ chờ chết đi, ai muốn giết ta thì tới đây."
Triệu Hi Hằng phồng má lên, biết thế không nên hỏi hắn, lão cẩu, chết cho xong đi.
Chỉ nghe sau đó Vệ Lễ lại nói tiếp, "Đương nhiên, trước khi ta chết phải đem bóp chết ngươi trước đã, hai ta sinh cùng khâm chết chung huyệt, không thể thả ngươi chạy được."
Triệu Hi Hằng cả người run lên, đánh giá thần sắc hắn, có vẻ mười phần nghiêm túc, không giống giả bộ.
Mẹ nó, thiệt thòi nàng còn cảm thấy Vệ Lễ rất đáng tin.
Vệ Lễ đừng chờ người tới giết hắn, hiện tại hắn lập tức chết bất đắc kỳ tử đi.
Triệu Hi Hằng nằm trên giường trở mình, làm bộ như ngủ, không để ý tới hắn. Nếu như Vệ Lễ thực sự có ngày sắp chết, nàng khẳng định leo tường bỏ chạy trước, không chạy để Vệ Lễ bóp chết nàng sao?
Thôi được, hiện tại trên nhà mẹ đẻ trên danh nghĩa của nàng đã sụp đổ, sắp thành công chúa mất nước rồi, tên lão cẩu Vệ Lễ này tương lai khẳng định sẽ càng tùy tiện nắn bóp nàng, nói không chừng ngày mai sẽ cưới tám mười tiểu lão bà về khi dễ nàng.
Triệu Hi Hằng nghĩ nghĩ liền ngủ thật, khi tỉnh dậy, Vệ Lễ đã không còn ở đó.
Thị nữ đưa một cái túi nhỏ cho nàng, "Phu nhân, chủ công trước khi đi để lại cho ngài."
Triệu Hi Hằng sờ sờ thử, bên trong sột soạt, như là để gạo ấy.
Nàng mở ra vừa nhìn, là một bao hạt giống.
Triệu Hi Hằng ngẩng đầu, "???"
Vệ Lễ có ý gì?
Nàng lục lục một chút, hạt giống trong này cũng không giống nhau, có bắp ngô, có đậu phộng, còn có chút hạt không biết là gì.
Cả đống mượt mà đầy đặn, vô cùng khoẻ khoắn.
"Chủ công nói nếu như ngài nhàn rỗi không có chuyện gì làm, thì dỡ một mảnh đất trong viện cho ngài làm ruộng chơi, hạt giống bên trong có bắp, cà tím, ớt, còn có chày gỗ."
"Cái gì? Cái gì là chày gỗ?" Triệu Hi Hằng ngồi thẳng người.
"À, là nhân sâm."
Mi mắt Triệu Hi Hằng vừa nhíu, mấy cái khác nàng có nghe nói người ta trồng, nhưng mà nhân sâm sao? Trồng nhân sâm? Vệ Lễ là thấy nàng sắp mất nước, bắt nàng trồng sâm bán để trả lại số tiền lần trước nàng tiêu một trận?
Nàng còn chưa thành công chúa mất nước đâu, Vệ Lễ liền dám sai sử nàng đi làm ruộng, nếu nàng thật sự thành công chúa mất nước rồi, Vệ Lễ còn không coi nàng là nha hoàn sai sử sao?
Nàng chưa đợi được Vệ Lễ cưới tám mười tiểu lão bà về khi dễ nàng, mà đã chờ được Vệ Lễ bảo nàng đi làm ruộng.
Càng tức giận!
Nam nhân nha, há miệng chính là gạt người! Mấy tháng trước còn giống như bị ma quỷ ám ảnh, còn nói, "Ta sẽ đối tốt với ngươi." "Tùy tiện mua." Hiện tại lộ ra bản tính rồi! Ta khinh!
Nàng gom hạt giống lại vào trong bao to ném lên trên bàn, không làm!
Lăn lộn trên giường vài vòng, nàng ngẩng đầu hỏi, "Nhân sâm có thể trồng được sao?"
Thị nữ lắc đầu, "Xem vận khí." Bình thường là trồng không được.
Nàng ta không muốn đả kích Triệu Hi Hằng, nhưng trồng nhân sâm không phải là rắc hạt giống xuống là được, như nhà nông muốn trồng nhân sâm cũng phải mua loại cây con đã mọc sẵn rất tươi rốt rồi mới về trồng. Phu nhân kim tôn ngọc quý, ngay cả bắp cũng phỏng chừng chưa bao giờ trồng, mới bắt đầu mà bảo nàng trồng nhân sâm, vậy cũng quá làm khó nàng rồi.
Triệu Hi Hằng nhìn ánh mắt thị nữ, cũng biết đại khái dẫn là trồng không ra được, nhưng người bình thường ai cũng có máu tò mò, Triệu Hi Hằng không cảm thấy mình ngoại lệ.
"Không được, ta phải nghiên cứu một chút." Nàng nhặt hạt giống lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.