Triệu Hi Hằng sửng sốt, Vệ Lễ vậy mà làm như không nhìn thấy nàng. Trong lòng nàng bỗng nghi hoặc, không thích hợp a, dựa theo hiểu biết của nàng về Vệ Lễ, nếu như hắn thật sự tức giận, sớm đã tới đây bóp cổ mình, nói không chừng còn có thể bóp chết luôn cả nàng lẫn con mèo con, nhưng bây giờ hắn lạnh lùng như thế là sao vậy? Đến cùng là tức giận hay không tức giận? Người ta vẫn hay nói đọc sách khiến người tiến bộ, Vệ Lễ mới cố gắng đọc sách có vài ngày, đã học được cách giấu hết hỉ nộ. Vệ Lễ càng bình tĩnh, Triệu Hi Hằng càng cảm thấy trong lòng bồn chồn. Nàng ngược lại thật chưa bao giờ nghĩ tới, Vệ Lễ lại bị hành vi của nàng làm cho tổn thương, ủy khuất. Dù sao loại cảm xúc này, ngay cả bản thân Vệ Lễ cũng không chịu thừa nhận mình sẽ có. "Chủ công?" Triệu Hi Hằng gọi hắn. Vệ Lễ vẫn là không phản ứng lại, giơ tay ôm một đống quần áo trong tủ quần áo ra, tiện tay nhét vào trong bao, xoay người liền đi ra ngoài. Triệu Hi Hằng: "!!!" Vệ Lễ không phải là bị nàng chọc tức đến mức muốn bỏ nhà ra đi đó chứ?!!. Nàng cũng không để ý tới bên ngoài ổ chăn lạnh lẽo bao nhiêu, nhanh chóng chạy xuống, hài cũng không thèm mang, kéo kéo tay áo Vệ Lễ lại, "Chủ công chủ công, ta sai rồi, ta xin lỗi, người đừng tức giận có được hay không?" Nàng thật sự biết chính mình sai rồi, áy náy cả buổi tối cũng chưa ngủ đủ. Triệu Hi Hằng biết mình là người vô tâm vô phế, cảm thấy khó chịu như vậy cũng là hiếm có rồi. Mặt đất lạnh lẽo như băng, lạnh đến mấy ngón chân của nàng phát đau, Triệu Hi Hằng nhịn không được rụt một ngón chân lại, nhưng vẫn không buông tay, nàng sợ mình buông tay, tên Vệ Lễ tính tình như cẩu này không chịu nghe nàng nói liền chạy. Nếu thực sự làm người tức giận đến bỏ chạy, nàng cũng rất khó chịu. Đây là nhà của Vệ Lễ gia, nàng chọc cho người ta tức giận đến bỏ chạy khỏi nhà của bản thân luôn thì là chuyện gì chứ, hơn nữa chuyện tối qua, thật là nàng không đúng. Vệ Lễ vẫn không nói chuyện, rút tay áo mình ta khỏi tay Triệu Hi Hằng, gương mặt lạnh lùng tiếp tục đi, Triệu Hi Hằng bám riết không tha đi theo sau, lần này níu lấy tay hắn, "Chủ công, ta thật sự sai rồi, người nhìn ta đi. Ta cam đoan lần sau sẽ không như vậy nữa." Nàng hạ giọng, mềm mại, lấy cái giọng khi còn nhỏ phạm sai lầm hay làm nũng với Triệu Tinh Liệt ra, trăm lần đều không sai. "Tay người còn có đau hay không? Bôi thuốc chưa đó?" Triệu Hi Hằng nắm lấy bàn tay hắn, trên mu bàn tay trắng bệch của Vệ Lễ khắp nơi đều là vết sẹo nâu ngang dọc, còn bị nứt da, đến nỗi vết thương do mèo cào trên mu bàn tay cũng có vẻ không nghiêm trọng lắm, tóm lại chính là rất xấu. Triệu Hi Hằng nhìn xem, bỗng nhiên nói không nên lời, trong lòng nàng có chút nghẹn, hơi hoảng sợ đến không được. Hình như mấy ngày trước khi thấy bàn tay hắn, cũng không có nhiều tổn thương đến như thế. Mà cũng có lẽ khi lần trước nhìn, nàng không để ý lắm. Nàng nhớ tới a gia nàng, mỗi lần từ chiến trường trở về, khắp nơi đều là sẹo, Vệ Lễ còn nghiêm trọng hơn so với hắn một chút. Tuy Vệ Lễ làm người hơi kém cỏi chút, nhưng hắn đau cũng không nói, lạnh nóng không biết, buồn cũng không biết, bị mèo cào cũng không nói với nàng. Nhưng dạng này còn làm cho người ta khó chịu nhiều hơn, hốc mắt Triệu Hi Hằng có chút nóng lên. Đều là người, ai cũng sẽ đau, sao hắn lại có thể không đau? "Ta bôi cho ngươi một chút thuốc đi, móng vuốt của Cẩu Đản Nhi không sạch sẽ, dễ bị nhiễm trùng lắm." Triệu Hi Hằng lôi kéo tay hắn, tha thiết nói. Vệ Lễ thấy nàng nhìn tay mình, ánh mắt tối sầm, nhanh chóng rút bàn tay của mình về đặt ở phía sau lưng. Tay hắn rất xấu, có đôi khi chính hắn cũng không muốn nhìn nhiều. Triệu Hi Hằng là một cô nương dịu đang mềm mại, nhìn thấy mấy thứ như vậy còn không cảm thấy sợ hãi ghê tởm? Nàng có thể nhịn được ghê tởm mà nói với tự mình nhiều chữ như thế, thật là rất cố gắng rồi. Giật nhẹ khóe miệng, đuôi mắt mang theo chút khinh miệt, "Nhìn đủ chưa? Sai cái gì?" Triệu Hi Hằng vừa muốn nói chuyện, Vệ Lễ bắt lấy đuôi tóc nàng, để nàng đối mặt với mình, "Ngươi là công chúa, ngươi làm sao sai được? Sai, đều là ta." Dứt lời, cũng không nghe Triệu Hi Hằng giải thích, nghênh ngang mà đi. Triệu Hi Hằng thật nghĩ hắn là bột mì muốn nắn sao thì nắn? Tùy tùy tiện tiện hai câu liền có thể dỗ xong? Hắn cũng không phải cha nàng, cũng không phải nương nàng, hắn không đau không yêu nàng, thậm chí có thể nói là chán ghét nàng cực kì, sao có thể khinh địch như vậy, chỉ một hai câu liền bị nàng thuyết phục chứ? Huống hồ nàng có xin lỗi cũng không biết là từ thật lòng hay không, trong lòng nàng làm gì có chỗ cho hắn, chẳng qua là sợ chọc giận hắn thì ngày sau sống không dễ chịu cho nên mới tạm nhân nhượng, vì lợi ích toàn cục mà đi xin lỗi, tưởng hắn cái gì cũng không biết? Vệ Lễ càng nghĩ thì càng cảm thấy táo bạo khó an, nhớ tới cảm giác uỷ khuất trong lòng nói không nên lời tối qua ở thư phòng, hung hăng tát cho chính mình một bàn tay. Trong lòng mắng, Vệ Lễ, ngươi hạ tiện hay không chứ? Lúc trước đoạt lấy Triệu Hi Hằng là vì cái gì? Còn không phải là vì bình ổn nỗi bi phẫn nhiều năm nay? Hiện tại ngươi đang làm gì? Triệu Hi Hằng nàng ăn ngon ngủ ngon, không có chuyện gì còn có thể phát giận về phía ngươi, ngươi có phải thấp hèn hay không, cứ chiều nàng như vậy? Ngươi nên mắng nàng, hẳn là nên đánh nàng, hẳn là nên tra tấn nàng. Nàng làm ngươi mất hứng, ngươi dựa vào cái gì bỏ đi chứ? Nên đi cũng phải là nàng! Tuy hắn nghĩ như vậy, nhưng bước chân lại liên tục, không quay trở về. Dù sao hắn không thèm để ý Triệu Hi Hằng, chờ hắn không ở nhà mấy ngày, nàng chịu lạnh lẽo, liền biết phải nghe lời, ai bảo nàng dám rống lên với mình! Triệu Hi Hằng cũng thật sự là bị lạnh lẽo, nàng nhanh chóng nhảy lên trên giường sưởi, ngồi xổm bên cửa sổ nhìn theo bóng dáng của Vệ Lễ biến mất sau lớp cửa sổ giấy, thoáng có chút thất lạc. Vệ Lễ hắn giận thật rồi, lúc trước hắn tức giận thì mình còn tìm thấy dấu vết để biết đường theo, hiện tại lại lạnh như băng vậy. Nàng sờ sờ cổ của mình, kỳ quái thật, Vệ Lễ tức giận vậy mà không bóp cổ nàng. Sáng sớm Cẩu Đản Nhi đói bụng, nó giống như không có chuyện gì mà chạy tới cọ Triệu Hi Hằng xin cơm ăn. Triệu Hi Hằng vừa thấy nó, nhớ tới vết thương trên mu bàn tay Vệ Lễ, ba dấu cào thật sâu, đến bây giờ còn rướm máu. Nàng tức giận ném con mèo con xuống, "Ngươi đừng ăn cơm nữa, cào người còn không biết xấu hổ hỏi ta xin cơm ăn?" Cẩu Đản Nhi dạo mấy vòng bên dưới, Triệu Hi Hằng vẫn là ôm nó đứng dậy, sau đó lấy cây kéo nhỏ, thật cẩn thận cắt móng cho nó. Nàng cúi đầu, vừa cắt vừa lầm bầm lầu bầu, "Về sau đừng cào người, ngươi thấy a gia ngươi bị ngươi cào đau lắm biết không, hắn tức giận, cũng không cho ta bôi thuốc cho hắn, không biết có thể để lại sẹo hay không." Triệu Hi Hằng tức Cẩu Đản, nhưng càng tức hơn vẫn là chính mình. Nàng đúng là đồ ngu ngốc, Cẩu Đản Nhi không có sợ nàng, mỗi lần giương nanh múa vuốt cũng chỉ là hù dọa nàng, nàng liền thật sự cho rằng tiểu gia hỏa này chỉ biết hù dọa người, trên thực tế vật nhỏ này dã tính khó thuần, còn cào người như vậy, nàng không xin lỗi trước mà thậm chí oán giận Vệ Lễ ném con mèo của nàng. Nàng làm không đúng; dỗ dành cũng không dỗ được người; hiện tại người còn bị tức giận đến bỏ đi. Nhìn Vệ Lễ lấy nhiều xiêm y như vậy đi, cũng không biết khi nào mới trở về. Trước đây tuy rằng nàng ước gì Vệ Lễ mỗi ngày đều không trở lại, toàn bộ sân viện đều là của mình, giường sưởi ấm áp dễ chịu cũng không ai giành với bản thân, nhưng Vệ Lễ cứ bỏ đi như thế, tức giận cũng không tiêu, trong lòng Triệu Hi Hằng áy náy. Tối hôm mấy ngày trước đây, Vệ Lễ còn đáp ứng cùng nàng chơi đánh bài. - --- Vệ Lễ tuần tra Nam xong, mượn cái năng lượng tức giận Triệu Hi Hằng dẫn người đi Đông doanh. Đông doanh là Lâm Hải, cách nước Đông Doanh một mặt biển. Vào ngày đông như thế này, mặt biển kết băng, tàu thuyền xuất hành cũng chật vật, nước Đông Doanh cho dù muốn qua biển để xâm lược cũng khó khăn, nên nơi này coi như được an ổn, trên thực tế không có gì thiết yếu để tuần tra. Từ Bất Hàm đến doanh trại phía Đông mất lộ trình hai ngày, Vệ Lễ đến đã có Tống tướng quân tới đón tiếp, an bài doanh trướng cho hắn. "Nghe nói mấy ngày gần đây Vương Diễn khai hoả với Lưu Hoán, quậy đến Hoa Thượng Nhạc cũng không được an bình, hắn muốn lấy hai quận làm lợi thế thỉnh cầu chủ công đi khuyên giải, chủ công sao lại không đáp ứng?" Tống tướng quân là một nho tướng, tâm tư tinh mịn, nhiều tinh binh pháp và mưu tính, việc này hắn đã suy tư nhiều lần, có thể có lợi đến một vốn bốn lời, dễ dàng như vậy đã có thể bắt lấy hai quận của Ký Châu, cớ sao lại không làm? Nghe nói thanh danh Vệ Lễ gần đây ở Nam doanh lan truyền lớn, rất có khí thế nhất hô bá ứng, nếu như lấy được hai quận của Ký Châu, vậy càng nâng cao thêm danh vọng của hắn một bước. Tâm tình Vệ Lễ đang bết bát, nghe Tống tướng quân kéo dài âm mà liên miên cằn nhằn, trong lòng càng thêm khó chịu, đặt hai thanh dao lưỡi liềm xuống bàn một cái rầm, lạnh mắt nhìn hắn, "Ngươi nói xong chưa?" Tống tướng quân sờ sờ chóp mũi, lui ra, "Chủ công đã bôn ba mấy ngày liền, chắc hẳn mệt mỏi, thuộc hạ ngày khác lại đến thương nghị với ngài." Xiêm ý của Vệ Lễ dính bụi đất nặng nề, tự đêm 30 hôm đó cũng chưa từng thay ra, hắn cởi bỏ cái bao quần áo mang đến trút ra, từ trong đó bỗng rơi ra một cái hà bao nặng trịch. Hà bao là màu trắng thuần khiết thêu viền vàng nhạt, mặt trên cũng không thêu hoa, chất vải lại rất tinh tế tỉ mỉ, xem thì thấy đơn giản lại sang quý, hắn không có thứ này, thị nữ trong phủ cũng dùng không nổi, đây hơn phân nửa là của Triệu Hi Hằng. Hắn chỉ cần nghĩ đến Triệu Hi Hằng một chút, trong lòng liền đau rát lên, đồ của nàng Vệ Lễ tất nhiên cũng không muốn thấy, thuận tay ném ở trên án kỷ, phát ra tiếng vang ầm một cái. Buổi tối, Tống tướng quân phái một tiểu tướng đến. "Chủ công, Tống tướng quân ở trong doanh thiết yến, đón gió tẩy trần cho ngài." "Ừ." Vệ Lễ tại trong doanh trướng đợi nửa ngày, từ buổi trưa đợi cho đến buổi tối, làm thế nào cũng không ngủ được, hắn vừa nhắm mắt lại liền là hình ảnh Triệu Hi Hằng sáng sớm hôm qua kéo tay hắn nói, "Chủ công, ta bôi cho ngươi một chút thuốc đi." Vệ Lễ cũng không muốn nghĩ nhiều đến Triệu Hi Hằng, điều này làm hắn cảm thấy rất khó xử, giống như hắn để ý Triệu Hi Hằng nhiều lắm vậy. Khi Tống tướng quân cho người đến mời hắn tham dự yến, vừa vặn có thể giúp hắn phân tán sự chú ý. Nói là tiệc tẩy trần, nhưng Đông doanh không thể nào có yến tiệc xa hoa như trong phủ, bất quá chỉ là một đám người ngồi lại bên lửa trại, uống chút rượu ăn chút thịt, cao lắm thì cũng múa kiếm này nọ cho đỡ buồn chán mà thôi. Vệ Lễ ngồi ở ghế trên, bất luận ai mời rượu, hắn đều trầm mặc uống một hơi cạn sạch. Vệ Lễ là loại người rượu không lên mặt, càng uống mặt càng xanh. Tình cảm là chuyện mà nam nhân có thể phun ra trên bàn rượu hết. Qua ba tuần rượu, một đám đại lão thô lỗ rượu mời rượu phạt đến tứ táng, cả đám đỏ mặt tía tai, mở miệng nói chuyện cũng không cố kỵ, mấy chuyện đùa vui khuê phòng này nọ cùng tiếng cười suýt nữa làm bật tung lên cả màn trướng che gió. Vệ Lễ mặc dù mang hung danh ở bên ngoài, nhưng cũng là người trẻ tuổi, những tướng quân kia cho dù có chút sợ hãi với hắn, cũng không chịu nổi mấy bình rượu vào bụng nổi lên can đảm. "Nghe nói chủ công mới đón dâu, phu nhân lại là công chúa ruột thịt của tiên đế, chắc hẳn mười phần mỹ mạo hiền lương." Một người thủ hạ nâng ly nói. Ai quan tâm Triệu Hi Hằng có phải công chúa hay không, mà có phải bị Vệ Lễ đoạt về hay không chứ? Thế đạo này, mỹ nhân đều là ai có bản lĩnh thì liền ôm được, công chúa cũng giống vậy. Vệ Lễ có thể đoạt công chúa làm vợ, đó chứng tỏ hắn có năng lực nha! Mọi người ồn ào, hỏi Vệ Lễ xem công chúa có phải mỹ mạo hiền lương hay không, đến cùng có bao nhiêu xinh đẹp. Mắt phượng Vệ Lễ mang theo chút hơi nước, nghe bọn hắn hỏi, trước mắt không khỏi sáng chói hiện ra khuôn mặt của Triệu Hi Hằng. Xinh đẹp, môi hồng răng trắng, da nõn nà, đôi mắt sáng như sao trên bầu trời, khi nhìn hắn lúc nào cũng như đang làm nũng. Cũng không đúng, là nàng nhát gan, còn thích khóc, luôn luôn làm nũng. Đôi môi đỏ của hắn khẽ mím mím, đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch. Mọi người thấy vậy, liền biết tâm tư Vệ Lễ, vì thế cười ha ha. Người trẻ tuổi, nào có ai không mê sắc đẹp? Có người lấy can đảm lại hỏi, "Chủ công, ở trong nhà, ngài đương gia hay là phu nhân đương gia?" "Tất nhiên là ta đương gia, nàng ấy cái gì cũng nghe ta." Đây là câu nói đầu tiên của Vệ Lễ trên yến hội này. Lời này vừa nói ra, nhận được một mảnh thổn thức, có người khẳng khái để ly rượu xuống nói, "Vẫn là chủ công có thuật ngự thê, có thể quản phu nhân dịu dàng dễ bảo, không giống như con cọp mẹ ở nhà ta, ta ngay cả tiêu một đồng cũng phải hỏi xin nàng ta tiền, mấu chốt là có hỏi nàng ta cũng không cho." "Nha, sao lời này của ngươi nói giống như đánh rắm vậy chứ, nhà của ngươi ba tiểu tử hai cô nương mở miệng chờ ăn cơm đi học đâu, tức phụ ngươi tiết kiệm chút thì thế nào? Nếu muốn nói không được thì cũng là vợ ta mới không được, hai ta thành thân cũng chưa có hài tử, nàng cũng quản ta không cho ta tiêu tiền." Nói đến tức phụ, liền như mở máy hát, không ít người sôi nổi đáp lời. "Các ngươi có chút chuyện vậy đã là không tệ rồi, còn muốn đòi hỏi gì nữa? Ta đi vào nhà ra khỏi cửa cùng bằng hữu đi uống chút rượu, nàng ta đều lôi ra ra hỏi han tứ bề, nói không rõ liền bị đánh, nàng ta cứ hoài nghi hỏi ta xem có nuôi phòng nào ở bên ngoài hay không. Bản mặt ta như vỏ cây du thế này, ngoại trừ nàng ta còn có ai coi trọng ta chứ, thật là." Vệ Lễ uống rượu mời tuy rượu không lên mặt, lại lên đầu, hắn đặt cái cốc 'đinh' một tiếng xuống, khóe môi có chút cong lên, trong mắt tỏa sáng, "Phu nhân chủ công các ngươi tính tình mềm yếu, tiền trong nhà là ta quản, ta nói cái gì là cái đó. Nàng ngược lại rất tiết kiệm, nửa phần tiền cũng tính toán giùm ta, tiêu thêm ít tiền cũng hỏi ta trước. Phu nhân chủ công các ngươi người cũng nhút nhát, mặc kệ ta đi chỗ nào, nàng chỉ mỗi ngày dặn dò ta đi ra ngoài nhớ về nhà sớm, nàng ở nhà, ngủ một mình sợ hãi." "Phàm là cãi nhau, nhất định nàng xin lỗi rồi đi thư phòng ngủ. Một ngày 3 lần vấn an ta, làm điểm tâm cho ta." Lời này của hắn vừa ra, bốn phía đều là tiếng hít ngược khí lạnh, một đám tướng quân mặt mày lộ vẻ chua xót. Trần Nhược Giang ho khan hai tiếng, nhẹ nhàng kéo kéo góc áo Vệ Lễ, có nổ thì nổ cũng vừa vừa thôi, đừng nổ cho banh tành luôn. Tối mấy hôm trước không biết ai mới là người ngủ thư phòng. Vệ Lễ ngẩng đầu lên, cũng chú ý không đến động tác nhỏ của Trần Nhược Giang, thậm chí còn giật tay hắn ra, lại uống thêm hai chén rượu, tiếp tục chậm rãi mà nói cùng người, "Nếu nói có ngự thê thuật, vậy tất nhiên là có biện pháp." Trần Nhược Giang không dám nhìn thẳng, nếu không phải Vệ Lễ là chủ công của hắn, hắn đều muốn che miệng người này kéo đi. Ngươi thì uất nghẹn bò đến nơi này, còn dám nói ngự thê phải có thuật, phàm là có ngự thê thuật, ngươi có thể ở chỗ này ngồi hiu hiu gió tán gẫu với mấy tên nam nhân? "Chỉ thật đáng tiếc, đại hôn của chủ công, ta không được mời đến dự tiệc, gặp mặt phu nhân chủ công một lần cho biết phong tư, thật sự tiếc nuối." Vệ Lễ khẽ gật đầu, chỉ cười, lại không nói một từ, dù sao nhìn thấy ánh mắt ghen tị lẫn hâm mộ của những người này, hắn liền cảm thấy cả người thư sướng, giống như có được thứ khó lường gì, rốt cuộc cũng thắng được người ta. Nhưng mà, hắn nhìn chằm chằm rượu trong ly, cưới vợ là phải bày rượu mời khách, hắn hình như không có thiết yến bày rượu, có nên rảnh rỗi làm bù lại? Người ta có mà Triệu Hi Hằng không có, nàng phỏng chừng lại khóc, nàng thích khóc nhất mà. Bởi vì nói về chuyện tức phụ, Vệ Lễ ngược lại có thể kéo gần chút khoảng cách cùng những người này, yến ẩm mãi cho đến đêm khuya, Vệ Lễ mới bị Trần Nhược Giang khiêng trở về doanh trướng. Trần Nhược Giang dìu Vệ Lễ đến mặt đỏ tía tai, hắn cũng không biết tại sao chủ công nhìn thì gầy, mà như thế nào lại nặng như vậy? Thịt của chủ công hắn lặn vào chỗ nào rồi? Vệ Lễ ngã xuống giường, đêm nay đại khái là thật sự uống quá nhiều, lời cũng nói nhiều, hắn kéo lấy cổ áo phía sau của Trần Nhược Giang một phen, ấn người vào chiếc ghế ở một bên, sau đó lại kéo một chiếc ghế dựa ngồi đối diện hắn, thâm trầm nhìn hắn. Trần Nhược Giang sợ tới mức co rụt lại, "Chủ... Chủ công? Sắc trời không còn sớm, có việc ngày mai trời sáng lại nói nhỉ?" "Trần Nhược Giang." "Dạ dạ... Dạ, chủ công, có thuộc hạ." Chủ công còn có thể nhận ra được hắn, có thể thấy hẳn là không quá say. "Ngươi cưới vợ chưa?" "Dạ chưa có." Vẫn là say rồi, ngay cả hắn cưới hay chưa cưới vợ đều quên. Vệ Lễ vỗ vỗ bả vai Trần Nhược Giang, Trần Nhược Giang cho rằng hắn muốn nói cái gì, kết quả Vệ Lễ đứng lên đá cho hắn một chân, "Cút đi!" Trần Nhược Giang không hiểu ra sao, đây chính là người uống say sao? Quả thực không thể nói lý! Vệ Lễ đứng lên đi hai bước, thân hình hắn không lảo đảo, mặt cũng không đỏ, nhìn căn bản không giống như đã uống rượu. Chỉ là trong mắt phượng càng tràn ngập hơi nước, hắn ngồi vào bên cạnh án bàn, gỡ cái hà bao kia ra, chỉ là uống nhiều quá, trước mắt hoa lên, phí sức lực thật lớn cũng không gỡ ra được, nổi máu tức giận lên, mở miệng cắn vải ngoài hà bao xé rách nó ra. Triệu Hi Hằng có đôi khi nói cũng không sai, Vệ Lễ chính tính chó, nổi cáu lên liền giống như con chó điên. Vàng nén trong hà bao bùm bùm rớt xuống đất, Vệ Lễ giống như bị vàng rơi xuống mà lung lay tầm mắt, cứ thừ người như vậy nhìn chúng nó bùm bùm rơi xuống, dưới ánh nến lóe rạng rỡ ánh hào quang. Mấy nén vàng này đều được đúc thành hình chó con mèo con, cả đám bộ dáng rất thơ ngây đáng yêu. Vệ Lễ cầm lấy một cái, đặt trong tay lật qua lật lại xem, sau đó ra bất ngờ ý đặt vào miệng cắn một cái. Trên đỉnh đầu con chó con lưu lại một dấu răng nhòn nhọn. Cũng không ăn được... Hắn run run giơ cái hà hao rách nát trong tay lên, bên trong rớt ra tờ giấy. Vốn dĩ bình thường đọc sách nhìn chữ đã tốn sức, uống nhiều quá lại càng không dễ dàng. Hắn chỉ vào vài chữ trên mặt, đọc từng chữ một, phân biệt cũng rất khó khăn. "Tân..." "Niên..." Trước mắt hoa lên, hắn lắc đầu, tiếp tục đọc chữ kế tiếp. "An..." An cái gì? Một chữ cuối cùng nhiều nét lại như bay múa lên. Hắn nhìn chăm chú hồi lâu, mới mơ mơ hồ hồ phân biệt được, đó là một chữ "Khang". Lạc khoản phía dưới bên góc phải thì hắn biết! Vệ Lễ vỗ đầu. Hắn viết cái tên này thật rất nhiều lần rồi, nhiều đến mức hắn viết nó còn thuần thục hơn cả viết tên hắn. Triệu Hi Hằng viết "Tân niên an khang", cái đầu đầy rượu kia của Vệ Lễ không xoay chuyển nổi, tân niên an khang là có ý gì? Hắn suy nghĩ hồi lâu, thật sự nghĩ không ra, ghé vào trên án bàn bất động. Nhưng còn có thể nhớ được bốn chữ này là do Triệu Hi Hằng viết. Triệu Hi Hằng thật sự là người hắn chán ghét nhất trên đời này, quá chán ghét, chán ghét đến bất luận khi nào nhìn thấy đều chỉ làm hắn thấy khó chịu. Vệ Lễ nước mắt rưng rưng, hai tay ôm khoanh lại, chôn mặt vào trong khuỷu tay. Ngày hôm sau khi Trần Nhược Giang đến kêu Vệ Lễ, chỉ thấy hắn ghé mặt vào trên án bàn ngủ, tay trái nắm chặt tờ giấy, tay phải cũng nắm thứ gì, đầy đất đều là nén vàng. Ơ cái tên này, đây chính là kẻ có tiền trong truyền thuyết đây sao? Hắn còn không biết sao? Vàng rơi đầy đất đây chính là đang khảo nghiệm định lực của hắn. Trần Nhược Giang nhặt lấy đống vàng gom lại một chỗ rồi đặt lên trên bàn của Vệ Lễ. Đừng nói cái khác, hình dáng mấy thỏi vàng này cũng quá đẹp mắt. Vệ Lễ bị hắn đánh thức, đau đầu xoa xoa mi tâm, phát hiện trong tay mình nắm chặt một tờ giấy, ký ức tối qua ùa vào đầu óc, hắn ngẩn ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]