Để tránh né không cho Sói xám tiên sinh nhận ra mặt của mình còn đỏ hơn nhiều so với mặt của hắn, Nguyễn Thu Thu ra vẻ mình không hề xấu hổ, cũng đặt tất cả sự chú ý của mình lên những món đồ mà lão rắn đen để lại trên đất. 
Nhưng Thu Thu càng nhìn càng thấy những món đồ này vừa ly kỳ vừa quái lạ, dần dần thật sự đã đặt hết sự chú ý lên đống đồ mà lão rắn đen để lại. 
Một cái túi da thú đặc chế, không gian bên trong thoạt nhìn lớn hơn nhiều, lớn khoảng chừng nửa cái sơn động, bên trong chứa rất nhiều đồ vật ngổn ngang. 
Nguyễn Thu Thu quét linh lực qua, phát hiện rất nhiều thịt khô và thực vật thân củ, còn có một chút dược thảo, tất cả đều được chất thành một đống, có lẽ là nơi lão rắn đen đựng thức ăn. 
Những đồ ăn đó thoạt nhìn còn rất tươi, còn chứa linh khí, là những món đồ mà bình thường đi săn cũng khó mà có được. 
Mắt Nguyễn Thu Thu sáng rực lên, bộ lạc Đông Hùng thiếu quần áo ít thức ăn, lấy đồ của lão rắn đen thật ra có thể giúp được bộ lạc bọn họ. 
Trừ chỗ đó ra, tại những nơi khác không lớn trong túi đựng đồ, cũng không thiếu linh thạch. 
Dù sao lão rắn đen cũng đã sống ít nhất hai trăm năm, tài sản rất phong phú, có hai viên linh thạch cấp năm, còn có ba viên linh thạch cấp bốn, cấp ba và cấp hai rải rác cũng có hơn mười viên, nhưng cũng đủ để họ bán được giá cao rồi. 
Nguyễn Thu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-benh-kieu-ac-lang-xung-hi/1717661/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.