Lang Yêu trung niên Lâm Tốn nghe được vấn đề của Tộc vu, sắc mặt ngưng trọng lắc đầu một cái.
"Không có chết?" Giọng nói già nua của Tộc vu run lên, tràn ngập không thể tin, "Thật sự không chết?"
Lâm Tốn do dự một chút nói, "Ta không dám lại quá gần sơn động của Uyên... Tiền nhiệm thủ lĩnh, chẳng qua là biến thành yêu hình ở phụ cận sơn động của y cẩn thận ngửi ngửi một chút, quả thực không có ngửi được mùi máu người, Nhân tộc gọi là Nguyễn Thu Thu đó chắc là còn chưa có chết...."
Tộc vu nghe được lời của hắn, có chút hận sắt không thành thép mà mắng, "Ngươi sao lại nhát gan như vậy, trước kia các ngươi sợ Uyên Quyết thì thôi, bây giờ y mù tàn phế rồi, nói không chừng đã chết, các ngươi còn không dám tới gần sơn động của y, thật là tức chết ta."
Lâm Tốn có chút hèn nhát nói: "Y tuy tàn phế, nhưng trước kia dẫu sao cũng là cường yêu cấp năm, vạn nhất phát động công kích, ta sợ..."
"Ngươi làm sao lại kinh sợ thành như vậy hả, cũng không có lớn gan như bạn lữ của ngươi, như vậy còn là hùng yêu sao!" Tộc vu mặc dù lớn tuổi, nhưng mắng chó sói vẫn là trung khí mười phần.
Lâm Tốn bị hắn mắng không ngẩng nổi đầu sói.
Phải nói ngày thường Lâm Tốn ở trong bộ lạc cũng coi như một tên Lang Yêu cấp ba uy phong, là một trong ba cường giả có thực lực đứng đầu trong bộ lạc, bây giờ bị lão sói Tộc vu mắng như vậy, lại không có bất cứ lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-benh-kieu-ac-lang-xung-hi/165199/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.