Năm ngày đảo mắt đã trôi qua, nhanh đến mức không thể tưởng tượng được. 
Đêm trước khi đi, Hoắc Kỳ được ba Đàm gọi ra ban công. Trên bầu trời vầng trăng sáng vằng vặc, tỏa ra thứ ánh sáng dịu nhẹ nhưng lại rực rỡ chói lọi. 
Ba Đàm mở cửa sổ ra, mặt trăng gần như ở trong lòng bàn tay. 
“Ngày mai hai đứa phải quay về rồi, chú thật sự vẫn không nỡ.” Ba Đàm dù sao cũng là một người đàn ông, nói chuyện sẽ có chút kín đáo. 
“Không sao đâu ạ, bây giờ giao thông đã thuận lợi, cháu và Tích Tích nhất định sẽ thường xuyên về thăm mọi người.” Hoắc Kỳ cười nói, “Với lại không bao lâu nữa là đã tới hôn lễ, đến lúc đó Tích Tích còn phải quay về.” 
Trên thực tế thì nơi Đàm Tích phải gả đến khá xa, từ nhà mẹ đẻ đến nơi cử hành hôn lễ phải ngồi máy bay mấy tiếng, chuyện rước dâu rất bất tiện, còn bên nhà mẹ đẻ tìm một nhà hàng sang trọng là được rồi. 
Người bình thường đều sẽ sắp xếp như vậy, Hoắc Kỳ thì không. 
Anh có một chiếc máy bay trực thăng, bây giờ máy bay trực thăng đã có đất dụng võ. Lúc rước dâu, Đàm Tích cũng có thể nở mày nở mặt, còn chở được cả người nhà của cô đến hôn lễ, sau khi kết thúc cũng có thể chọn ở lại Lâm Thủy chơi mấy ngày. Trước đó Hoắc Kỳ cũng sẽ bao một khách sạn lớn năm sao để mọi người nghỉ lại. 
Đương nhiên, nếu như không muốn ở lại chơi thì máy bay trực thăng vẫn có thể đưa mọi người về 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-bac-si-hoac/933247/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.