Đàm Tích biết người mà Hoắc Kỳ nói không chỉ là cậu học sinh ấy, mà còn là chính bản thân anh. 
Trong lòng cô biết rõ Hoắc Kỳ đã từng vì tình yêu của bọn họ mà nỗ lực bao nhiêu, cô chỉ có thể dùng quãng đời còn lại để đáp lại tình yêu của Hoắc Kỳ, mới xứng đáng với những thứ anh đã từng đánh đổi. 
Tối hôm trước, Đàm Tích nằm mơ một giấc mơ. 
Cô mơ thấy cảnh tượng bọn họ gặp lại nhau. Sao mà giống như một bộ phim điện ảnh, một cảnh rồi lại một cảnh, thế nhưng cô lại phát hiện thật ra Hoắc Kỳ chưa bao giờ đối xử tàn nhẫn với cô. 
Tất cả lạnh nhạt đều chỉ là ngụy trang, anh thận trọng từng bước, từ ban đầu đã làm tốt công tác chuẩn bị khiến cô ngã vào vòng tay của anh. 
Người đàn ông lạnh lùng này, hết thảy mọi thứ đều chỉ là yêu cô, yêu cô không giữ lại thứ gì cho bản thân. 
“Hoắc Kỳ, anh thật sự chưa từng rung động với người nào khác sao?” 
“Chưa bao giờ.” Câu trả lời của Hoắc Kỳ chắc như đinh đóng cột, đường nét khuôn mặt nhu hòa thêm đôi chút, “Đã xác định là em thì cả đời sẽ không phải là người khác.” 
Đây là quyết định anh đưa ra từ năm mười tám tuổi. 
Hoắc Kỳ yêu Đàm Tích, từ 18 tuổi cho đến mãi mãi về sau. 
Cho dù là thời khắc không có bất cứ hy vọng nào thì suy nghĩ của anh cũng chưa bao giờ dao động. 
Hoắc Kỳ liếc cô một cái, điềm tĩnh hỏi rằng: “Chẳng lẽ em từng rung động với người nào 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-bac-si-hoac/933245/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.