Hôm sau lúc Hoắc Kỳ gọi điện thoại đến, Đàm Tích đang họp, Trình Lập Tắc đang định thông báo một chuyện vô cùng quan trọng. 
Nhìn thấy thông báo có cuộc gọi đến, cô vô thức tắt máy. 
Sau đó điện thoại vang lên không ngừng, tiếng chuông tinh tinh một tràng dài. 
Cô nhíu mày, ra hiệu với Trình Lập Tắc rồi cầm điện thoại di động ra ngoài nhận máy. 
Vừa kết nối đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của Hoắc Kỳ truyền đến: “Tích Tích, Tiểu Hà sắp không ổn rồi.” 
Đàm Tích đương nhiên biết ung thư không thể chữa khỏi, Tiểu Hà chưa hưởng thụ cuộc được bao lâu đã đi đến cuối đường. 
Nhưng cô nghĩ mãi cũng không tưởng tượng được ngày này sẽ đến sớm như thế. 
Hai tay Đàm Tích vô lực nhấn tắt điện thoại, cô dựa vào tường, cánh tay rũ xuống, cả người đờ đẫn như một khúc gỗ. 
Cái nhíu mày và nụ cười của Tiểu Hà vụt qua tâm trí cô như một cú điện giật, sinh mệnh của cô bé mười sáu tuổi này vốn phải còn thật lâu thật lâu mới đúng. 
Tiểu Hà luôn nói: “Chị Tích Tích, cảm ơn chị.” 
Nhưng thật ra người nên nói cảm ơn là cô. Đàm Tích qua loa lau nước mắt, nhanh chóng bình tĩnh lại, mở phần mềm gọi một chiếc xe chạy đến bệnh viện. 
Tiểu Hà và ba mẹ là người ngoại tỉnh, chuyển đến đây làm công, nên ở đây không có nhiều thân thích. Trước giường bệnh cũng không có mấy người, bây giờ một mình cô bé ở trong một phòng bệnh thật to, càng lộ ra vẻ thê lương trống trải. 
Ba mẹ Tiểu Hà ngồi ở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-bac-si-hoac/933210/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.