Hôm nay Đàm Tích là người tan tầm cuối cùng, cô đi gặp một vị khách hàng, sau đó sắp xếp lại một số tài liệu, không để ý tới thời gian đã muộn như vậy rồi. Kỳ thật thì đối với ngành này cũng không có thời gian tan tầm cố định, việc hơn nửa đêm đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi tới, bắt lên tăng ca cũng là điều rất bình thường. Đàm Tích hôm nay thật sự rất mệt, giống như đã chạy tám trăm mét vậy, đầu gối đau, xương khớp hông cũng đau, lưng eo cũng vậy, cô vừa đi vào thang máy vừa xoa bóp eo của mình, nghĩ thầm mình không thể nào ngồi tàu điện ngầm được, bây giờ cho dù đi thêm mấy bước thôi cũng không thể đi nổi, gọi taxi thì tốn mấy chục tệ nhưng thôi cứ tiêu đi. Nhưng việc cô không thể ngờ tới chính là lại đụng mặt Trịnh Hoa – vợ của Trương Ái Quốc ngay dưới lầu. Trịnh Hoa có dáng người gầy gò, khuôn mặt mệt mỏi, ánh mắt âm u đầy chết chóc, Đàm Tích còn chưa tới gần đã cảm nhận được một luồng sát khí. Lúc này bầu trời u ám, mây đen từng mảng ngùn ngụt kéo đến, gió Tây thổi qua, người đi đường đều có vẻ vội vàng cầm chặt lấy túi xách. Đàm Tích nhớ lại lần trước khi gặp Trương Ái Quốc trong lòng đã có dự cảm không lành, không ngờ ngày này cuối cùng cũng đã tới. Trịnh Hoa vừa thấy cô ra tới đã lập tức túm lấy cổ áo, đẩy cô ép sát vào trên cửa kính, Đàm Tích theo bản năng muốn đẩy cô ta ra, nhưng chân thật sự không còn chút sức lực nào, ngay cả muốn nhấc chân lên cũng hết sức khó khăn. Trịnh Hoa cũng không ngờ Đàm Tích căn bản không phản kháng lại, cứ mặc cho cô ta tùy ý đẩy vào cửa kính, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng sau đó nhìn thấy dáng vẻ nhíu chặt chân mày muốn giãy giụa của Đàm Tích, lại nhớ tới dáng vẻ của Đàm Tích vừa rồi, khi vừa mới gặp cô ta đã phát hiện cô đi lại hình như có chút khó khăn. Như vậy càng tốt. Con người vốn là như vậy, tuy rằng ngoài miệng thì luôn luôn nói mọi người bình đẳng, nhưng khi thấy được sự bất thường của người khác thì trong lòng lại nổi lên một tia vui sướng khó kiềm chế, đó chính là bản chất xấu xa của con người. “Trịnh Hoa, cô mau thả tôi ra. Tôi cũng không làm gì đắc tội với cô, có chuyện gì không thể từ từ nói sao?” Cổ họng Đàm Tích bị cô ta bóp chặt có chút đau. “Có chuyện gì thì từ từ nói sao? Luật sư Đàm, sao lúc cô giúp Ái Quốc giải ước không nghĩ tới chuyện từ từ nói đi?” Đàm Tích ho khan một tiếng: “Cô… Cô nói vậy là sao?” Trịnh Hoa cười lạnh một tiếng, khí thế càng thêm lạnh thấu xương, cô ta lớn tiếng nói: “Cô thì hay rồi, giúp đỡ cho Ái Quốc giải ước, vậy cô có biết người tài xế lái xe gây ra tai nạn giao thông đã cầm giấy tờ tùy thân tới lấy hai mươi vạn tiền bồi thường không!” “Là hai mươi vạn đó!!! Chúng tôi đã mất gần mười lăm vạn!” Trịnh Hoa bật khóc nức nở, nước mắt chảy thành sông, cảm xúc của cô ta có chút kích động làm cho lực nắm của bàn tay cũng tăng thêm vài phần. Đàm Tích nhanh chóng chui xuống dưới nách cô ta chạy thoát ra ngoài. Cô chống tay xuống đầu gối, hít thở mạnh mấy hơi để lấy nhịp thở. Thì ra kết quả giám định cho ra chênh lệch với kết quả người tài xế gây tai nạn đưa ra là năm vạn, nói cách khác người tài xế gây ra tai nạn đã ăn chặn mất năm vạn. “Kết quả này không phải rất bình thường sao? Lúc đầu tôi cũng khuyên Trương Ái Quốc rất nhiều, y tá trong bệnh viện có thể làm chứng, nếu đối phương nguyện ý chi trả mười lăm vạn thì có thể khẳng định lợi nhuận sau này còn hơn thế.” Đàm Tích giật mình, chợt nhận ra được điều gì đó, “Vừa rồi cô nói lỗ mười lăm vạn? Không đúng, chỉ lỗ có năm vạn mới đúng.” Kỳ thật lỗ năm vạn cũng không tính là nhiều, Trương Ái Quốc cũng nên trả giá đắt cho sự nóng vội của anh ta. Việc này cô cũng đã biết từ trước, nhưng cô lại không khuyên được. Trịnh Hoa ôm đầu gối ngồi xổm trên mặt đất, khổ sở không chịu nổi mà bật khóc: “Ngày hôm qua anh ta lên mạng chơi đánh bài trực tuyến, một hơi đã thua liền mười vạn, chúng tôi hiện tại chỉ còn lại có năm vạn, cuộc sống sau này phải sống sao đây!” Đàm Tích thở dài một hơi, dấn thân vào ngành này không biết đã gặp qua bao nhiêu trường hợp nghiện ngập, đánh bài, tất cả những điều này đều là vì lòng tham của con người thôi. Cô thông cảm cho cảnh ngộ mà hai mẹ con Trịnh Hoa gặp phải, nhưng sẽ không cảm thấy Trương Ái Quốc đáng thương, những con bạc đều xứng đáng chịu như vậy. Ngày thường thấy Trương Ái Quốc hay cười xòa, dáng vẻ không đứng đắn, lại không thể nào ngờ tới anh ta có sở thích như vậy. “Chẳng lẽ cô không có trách nhiệm gì sao?!” Trịnh Hoa đứng lên, chế nhạo, “Nhìn cô giống như không cảm thấy mất mặt chút nào? Luật sư Đàm, tôi tôn trọng gọi cô một tiếng luật sư Đàm, lúc cô và Trương Ái Quốc thương lượng có từng nghĩ tới việc gọi điện thoại cho tôi để bàn bạc một chút không?” Nếu như Đàm Tích thương lượng với cô ta một chút thì cô ta tuyệt đối không đồng ý, như vậy cô ta có thể sẽ đòi được khoản bồi thường nhiều hơn hai mươi vạn, thậm chí cô ta có thể tự mình cầm chắc khoản tiền bồi thường đó trong tay, sẽ không để Trương Ái Quốc tùy ý tiêu xài như vậy. Tương lai gia đình bọn họ cũng sẽ không gặp khó khăn như thế. Trịnh Hoa nắm chặt ngón tay, ánh mắt có chút âm trầm. Gió lạnh như một lưỡi dao tàn nhẫn cắt vào da thịt con người, mưa càng ngày càng nặng hạt, mái tóc dài của Đàm Tích bị gió thổi rối loạn, lớp trang điểm trên mặt cũng bị nhem nhuốc. Dòng người càng ngày càng ít. Đàm Tích cũng không trông mong sẽ có ai tới cứu cô, vả lại cô cũng không muốn bị ai thấy được cảnh tượng xấu hổ này của mình. “Cô Trịnh, tôi tất nhiên có nghĩ tới việc gọi điện thoại cho cô, nhưng mà chồng của cô lại nhiều lần đảm bảo rằng vợ chồng hai người là một thể hợp nhất. Lúc trước sở dĩ cô tìm tôi ký giấy ủy thác hợp đồng, không phải cũng là do lúc ấy anh ta đang hôn mê bất tỉnh sao? Điều này cũng do chính cô đã nói, anh ta là trụ cột trong gia đình. Hơn nữa, trước đây cô cũng không nói qua với tôi về việc Trương Ái Quốc có tiền sử ham mê cờ bạc. Nếu tôi biết tới điều này thì sự tình tuyệt đối sẽ không đi tới tình trạng như ngày hôm nay.” Đàm Tích tuy lạnh lùng giả vờ bình tĩnh, nhưng gần như là thở hổn hển, khó khăn lắm mới có thể nói xong hết những lời này. “Những người có học vấn như cô thì việc giỏi nhất chính là trốn tránh trách nhiệm, cô cứ việc phủi mông một cái là bỏ đi một mạch, chuyện này cứ vậy mà không có một chút gì liên quan tới cô.” Trịnh Hoa cười lớn rồi kéo Đàm Tích dậy một lần nữa, Đàm Tích giằng co với cô ta hơn nửa ngày, đã lạnh tới mức không chịu nổi, cho dù lúc này Trịnh Hoa không kéo cô dậy mà để cô tự mình đi thì bước đi của cô cũng sẽ khập khiễng. Nhưng với tình cảnh hiện tại của cô lúc này thì không thể nào để mình mệt mỏi được. Một khi để mình mệt mỏi, tình hình sẽ càng tồi tệ thêm. “Nửa đêm thức giấc cô có bao giờ nghĩ tới tình cảnh bi thảm của gia đình chúng tôi không? Chẳng lẽ cô thật sự không thấy mình cần có trách nhiệm sao? Cho dù ở bệnh viện cô không thể gọi điện thoại báo cho tôi biết, thì sau đó cô gọi cho tôi cũng được mà. Chỉ cần cô có chút lương tâm thì tôi đã không khó khăn thế này!! Tiền bạc căn bản sẽ không rơi vào tay Trương Ái Quốc, cô có biết hay không!” Dòng người càng ngày càng xa dần, bóng đèn neon ngâm mình trong nước giống như những chiếc vảy lớn sáng lấp lánh, xa xôi không thể với tới, tất cả đều là ảo ảnh. Ô tô lao vút qua, bánh xe nghiền ép trên mặt đường, lăn qua những vũng nước lớn làm chúng văng lên tung tóe. Ầm ầm ầm, sấm chớp vang dội, mưa gió mịt mù, mưa bụi cùng gió rét hoà lẫn vào nhau mang theo hơi lạnh đến thấu xương thổi tới đây. Đàm Tích run lập cập. “Xin cô hãy bình tĩnh lại một chút, trạng thái hiện tại của cô không thích hợp để nói chuyện. Chúng ta có thể hẹn nhau thời gian cụ thể trong ngày mai để từ từ nói chuyện được không?” Đàm Tích cảm thấy quần áo của mình đã ướt đẫm, kìm nén cảm xúc muốn khóc mà dùng chút lý trí còn sót lại để nói chuyện với cô ta. “Hôm nay tôi nhất định phải nói chuyện với cô! Luật sư Đàm, cô không cảm thấy bản thân mình đã sai sao?” Trịnh Hoa đang rất tức giận nên lời nói ra càng lúc càng tàn nhẫn. Cô ta là người điên, nhất định là người điên. “Dừng tay!” Giọng nói của người đàn ông còn lạnh lẽo hơn cả tiếng mưa rơi, giống như đã được ngâm trong băng tuyết ngàn năm, cái lạnh từ từ không chân thật. Anh cầm cây dù bước nhanh tới, những ngón tay thon dài nắm lấy cán dù, chỉ là khuôn mặt đã bị tán dù che mất. Đàm Tích có chút mệt mỏi, trước mặt chỉ thấy một mảnh mơ hồ, chỉ còn lại cảm giác lạnh tới thấu xương, ngoài ra cái gì cũng không nhìn rõ. Một bước, hai bước, ba bước. Anh rốt cuộc cũng dừng lại trước mặt cô, thân hình cao gầy giống như một cái bóng gần như bao phủ lấy bọn họ, mang theo sự uy nghiêm không thể nghi ngờ. Nhìn kỹ lại, dường như chân mày của người đàn ông đang nhíu chặt, trong ánh mắt hiện lên sự đau lòng. Toàn thân cô xốc xếch chật vật không chịu nổi, đôi mi đen nhánh nhắm chặt, giọt nước mắt của cô luôn khiến trái tim anh rung động, vẫn luôn như vậy chưa hề thay đổi. Anh chưa bao giờ nhìn thấy cô yếu ớt như vậy. Đau như bị từng sợi tơ sắc bén cứa vào tim. “Bác sĩ Hoắc?” Trịnh Hoa chậm rãi xoay người, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Hoắc Kỳ đang ở phía sau lưng, cô ta không khỏi có chút sững sờ: “Anh tới cứu vị luật sư nhẫn tâm này làm cái gì? Loại phụ nữ không có lương tâm như cô ta nên chết đi!” “Giữ miệng sạch sẽ một chút.” Hoắc Kỳ nhíu chặt mày, giống như không muốn nhìn tới Trịnh Hoa dù chỉ một chút, trong mắt tràn ngập sự chán ghét. “Vốn dĩ bác sĩ Hoắc là người rất công bằng, nhưng không ngờ anh lại nói giúp cho loại người xấu này.” Trịnh Hoa cười lạnh, “Xem ra y đức cũng chỉ có như vậy sao?” “Trương Ái Quốc vẫn là bệnh nhân do tôi phụ trách, nếu muốn anh ta ít chịu đau khổ thì mời cô lập tức thả tay ra cho.” Giọng nói của Hoắc Kỳ cực kỳ lãnh đạm, cho dù Trịnh Hoa mất đi lý trí nhưng cô ta cũng biết nếu lúc này còn không buông tay, Hoắc Kỳ sẽ ra tay đoạt người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]