Con ngươi của Hoắc Kỳ bỗng co rút. 
Anh không biết chuyện này, Đàm Tích chưa từng kể cho anh, người khác cũng chưa từng nhắc tới. Sau khi chuyện này xảy ra, thái độ của Đàm Tích đối với anh lạnh nhạt hơn rất nhiều. 
Không phải anh chưa từng nhờ người điều tra mà vì camera của nhà trường quá cũ kỹ, không tìm được gì cả, về sau chuyện này cũng đi vào ngõ cụt. Anh lại xem xét thật kĩ mối quan hệ của hai người, nhận ra chia tay chính là đầu mối mới xuất hiện sau khi chuyện này xảy ra. 
“Sao lại là Chu Hiểu Bội chứ?” 
“Cô ta thích anh, anh từ chối cô ta nhưng cô ta vẫn thích anh, có lẽ tình yêu không được đáp lại nên muốn hủy hoại. Nhưng cô ta vốn không thể hủy hoại anh, mà người có thể hủy hoại là tôi.” Còn có thể vì điều gì chứ, cũng chỉ có một lý do đơn giản là yêu hận tình thù giữa con gái với nhau. 
“Tích Tích…” Hoắc Kỳ khẽ gọi tên cô. 
Đàm Tích khẽ lắc đầu: “Bây giờ nghĩ lại cũng chẳng phải chuyện to tát gì. Chuyện cũng qua lâu rồi. Thật ra bình thường tôi cũng không nhớ đến chuyện này đâu, chỉ là thấy anh ăn cơm một mình nên nhớ lại cảm giác đứng ngồi không yên đó thôi.” 
Hoắc Kỳ nghe ra ý tứ trong lời nói của cô: “Vậy nên ý của em là không muốn ăn cơm riêng với tôi?” 
Đàm Tích cười châm biếm: “Thật ra chúng ta cũng chẳng có gì cần phải ăn cơm riêng với nhau nữa, vụ của Trương Ái Quốc đã đi đến hồi kết, sau này 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-bac-si-hoac/933189/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.