Trương Ái Quốc có quen bác sĩ chính, thấy Hoắc Kỳ tới bèn tươi cười chào đón, không cần nói cũng biết có bao nhiêu phần nịnh hót. “Ai ya bác sĩ Hoắc, mọi người đến rồi.” Đàm Tích: “?” Đàm Tích nhìn lướt qua nhóm bác sĩ, tuổi tác bác sĩ trưởng khoa cũng khá cao, cô từng xem qua giới thiệu về vị chủ nhiệm Lưu này trên tường bệnh viện, kinh nghiệm của ông ấy rất phong phú. Còn mấy bác sĩ khác đều rất trẻ, Hoắc Kỳ đứng cùng mấy bác sĩ thực tập, chỉ nhìn mặt thì rất giống người đồng trang lứa. Chỉ là tính cách của Hoắc Kỳ rất trầm mặc, khí chất vượt trội, riêng điểm này cũng đủ hạ gục mấy bác sĩ thực tập trong nháy mắt. Anh đứng thẳng, trên người mang theo khí chất lạnh lùng, đặc biệt là vẻ mặt trầm ngâm của anh lúc này, dáng vẻ đó trông rất khó tiếp cận. Trương Ái Quốc rất tin tưởng Hoắc Kỳ. Hoắc Kỳ trao đổi kế hoạch điều trị bước đầu với chủ nhiệm Lưu một lúc. Thứ họ nói đều là thuật ngữ chuyên ngành, Trương Ái Quốc nghe mà mơ hồ, anh ta rầu rĩ hỏi một câu: “Bác sĩ, bao lâu nữa tôi mới được xuất viện vậy?” Không hiểu sao Hoắc Kỳ lại nhìn Đàm Tích chăm chú. Con ngươi của anh rất sâu, nếu cứ nhìn người khác như vậy thì có cảm giác hơi đắm đuối, sẽ khiến hai má người ta nóng lên. Đáng tiếc Đàm Tích sẽ không nghĩ như vậy, bởi vì khóe môi Hoắc Kỳ không cười. Ánh mắt anh hờ hững giống đang thẩm vấn hơn. Chủ nhiệm Lưu cười trêu ghẹo, một tay đút vào túi áo blouse trắng, tay kia đẩy mắt kính trên sống mũi, ông ấy đứng nhìn bầu không khí giữa hai người họ giống như đang xem trò vui vậy. Đáy mắt Hoắc Kỳ sâu tới mức không nhìn ra được cảm xúc, khuôn mặt anh không chút biểu cảm: “Nếu anh biết yên phận một chút, tôi tin thời gian xuất viện của anh sẽ càng nhanh hơn.” Tên tuổi của Hoắc Kỳ nổi như cồn, Trương Ái Quốc đã nghe danh từ lâu, bệnh của anh ta được Hoắc Kỳ điều trị cũng là phúc tám đời rồi. Lời Hoắc Kỳ nói anh ta không dám không tin, lập tức nói: “Yên phận, yên phận, nhất định sẽ yên phận! Tích cực phối hợp điều trị!” Hoắc Kỳ lạnh nhạt “Ừm” một tiếng. Anh trò chuyện với thực tập sinh vài câu rồi xoay đầu nói với Trương Ái Quốc: “Luật sư Đàm là bạn học cũ của tôi, anh cứ yên tâm về năng lực nghiệp vụ của cô ấy.” Hoắc Kỳ đang nói giúp cho cô? Đàm Tích há hốc miệng, có chút bất ngờ. Hoắc Kỳ không làm tổn thương cô đã là tốt rồi, không ngờ bây giờ còn được nghe người sống nội tâm như anh nói giúp cho cô. Trương Ái Quốc không tin Đàm Tích, nhưng anh ta tin Hoắc Kỳ, anh ta “Ai ya” một tiếng: “Sao bác sĩ Hoắc không nói sớm, bạn học cũ của anh vậy chắc chắn rất giỏi rồi. Tôi may mắn quá, có thể quen được hai người ưu tú như vậy.” “Nào nào luật sư Đàm, chúng ta bắt tay cái nào.” Khóe miệng Đàm Tích khẽ giật giật, khả năng nhìn người của Trương Ái Quốc thật tốt, cô khâm phục. Hoắc Kỳ xắn tay áo, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng mà lịch sự như trước đó, nhàn nhạt nói: “Bắt tay thì không cần đâu, anh nên nghỉ ngơi cho khỏe đi.” “Được được, tôi nằm ngay đây.” Trương Ái Quốc cũng không ngồi nữa, nằm xuống như một học sinh tiểu học ngoan ngoãn. Khi nhóm bác sĩ đi ra ngoài, ban đầu chỉ có chủ nhiệm Lưu nhìn Đàm Tích bằng ánh mắt kì lạ, sau đó hai bác sĩ thực tập cũng hùa theo, che miệng cười trộm. Đàm Tích thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đợi các bác sĩ đi hết, Đàm Tích lại nói chuyện với Trương Ái Quốc thêm một lát, bỗng chốc đã sắp đến mười hai giờ. “Luật sư Đàm, cô khoan đi đã, tôi mời cô ăn cơm.” “Không cần khách sáo, anh nghỉ ngơi cho khỏe đi, sớm ngày hồi phục.” Đóng cửa lại, Đàm Tích còn cảm thấy Trương Ái Quốc này khá thú vị, như kiểu mở miệng nói chuyện không cần tính trước, lại còn mời cô ăn cơm, anh ta còn chẳng tự mình ăn được, sao có thể mời cô ăn cơm? Y tá phụ trách Trương Ái Quốc bước vào: “Luật sư Đàm, bác sĩ Hoắc nói cô đợi anh ấy một chút, anh ấy sắp tan làm rồi.” Đàm Tích không biết Hoắc Kỳ tìm cô làm gì. Theo tính cách thường ngày cô cứ về thẳng là xong, nhưng vừa rồi Hoắc Kỳ còn giúp cô, cô cũng không thể ăn cháo đá bát như vậy, chứng tỏ mình rất thiếu lương tâm. Truyện [Gả Cho Bác Sĩ Hoắc] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn. Cô theo y tá xuống tới cửa phòng khám bệnh của Hoắc Kỳ. Khi khám bệnh các bác sĩ đều sẽ đóng cửa, cô nhìn Hoắc Kỳ qua cửa kính. Hoắc Kỳ đang đứng, hình như đang động viên bệnh nhân. Anh mặc áo blouse trắng, bên trong là áo sơ mi trắng, bên dưới là quần dài màu đen, rõ ràng khi nãy đã gặp ở phòng bệnh, nhưng không hiểu sao Đàm Tích vẫn không thể rời mắt khỏi người anh. Hoắc Kỳ của lúc này trông vừa lạnh lùng vừa nhẫn nại. Cổ áo sơ mi trắng ôm khít phần yết hầu, trông vừa cẩn thận vừa đứng đắn. Dường như cảm nhận được ánh nhìn của cô, trong nháy mắt Hoắc Kỳ và Đàm Tích nhìn nhau, suy nghĩ của anh tan biến trong một giây, sau đó anh lại tiếp tục nói chuyện với bệnh nhân. Không được quấy rầy công việc của người khác, Đàm Tích nhanh chóng dời tầm mắt. Cô ngồi xuống băng ghế dài trước cửa, y tá không bận nữa, đang đợi quẹt thẻ tan làm, cũng ngồi xuống với cô. Y tá hỏi: “Luật sư Đàm, cô và bác sĩ Hoắc là bạn học cũ, vậy cô có thể nói cho tôi biết trước đây bác sĩ Hoắc trông thế nào không?” Trước đây Hoắc Kỳ trông thế nào? Đàm Tích nghiêng đầu suy nghĩ, mãi lâu sau mới nói: “Có lẽ là kiểu người lạnh lùng mà ấm áp, rất có cảm giác an toàn.” “Vậy chẳng phải giống bây giờ sao, đây cũng chính là vũ khí chiến thắng của bác sĩ Hoắc chúng tôi.” “Gì cơ?” “Như khi nãy đấy, rõ ràng tên Trương Ái Quốc đó đang làm khó cô. Cô phải học hỏi bác sĩ Hoắc nhiều thêm nữa. Nói thật là tính cách của cô quá hiền. Hai người là bạn học cũ, vậy chắc là bằng tuổi nhau nhỉ?” “Phải.” “Sau này khi làm việc, cô cũng nên bày ra khuôn mặt lạnh băng như vậy. Tôi biết năng lực nghiệp vụ của cô rất tốt, so với công việc có tính chuyên môn khá cao như chúng tôi thì cô vẫn có khí thế hơn. Ta có sức mạnh thì còn sợ gì chứ. Nếu có thể miêu tả vũ khí chiến thắng của bác sĩ Hoắc bằng hai từ, vậy chính là ‘lạnh lùng’, nếu miêu tả bằng một từ, thì đó chính là ‘ngầu’.” Đàm Tích bật cười. “Này, tôi đang nói nghiêm túc đấy.” Đàm Tích khẽ gật đầu: “Ừm, tôi hiểu rồi.” Vì sắp đến giờ tan làm nên hành lang bệnh viện rất yên ắng, trong lòng Đàm Tích cũng tĩnh lặng đến lạ. Trong đầu cô hiện lên dáng vẻ bất cần của Hoắc Kỳ, dáng vẻ của anh vẫn luôn như vậy. Thời đi học trước đây, thỉnh thoảng hai người cũng hay cãi vã, Hoắc Kỳ lạnh lùng không thèm đếm xỉa đến cô. Đàm Tích bám lấy anh, cánh tay trắng nõn đặt lên vai anh, giọng nói cũng mềm đến mức vắt ra nước: “Hoắc Kỳ, anh nỡ mặc kệ em sao?” Cô chớp đôi mắt ướt át làm nũng với anh, cắn cắn môi, ánh đèn chiếu sáng khiến đôi mắt cô trở nên lấp lánh, giống vì sao nhỏ trên bầu trời. Quả thật anh đã trúng chiêu, mặc kệ tất cả kéo cô vào lòng. Đàm Tích lập tức tươi cười hớn hở. Về sau mỗi lần như vậy, người chịu thua trước đều là anh. “Nói chuyện gì mà vui vậy?” Một giọng đàn ông trong trẻo dễ nghe truyền tới, tựa như nước suối chảy róc rách. Đàm Tích im lặng, y tá liền cướp lời, nói: “Nói đến anh đó bác sĩ Hoắc.” Y tá huých huých vai Đàm Tích, “Bạn học cũ của anh nói anh rất ấm áp, có thể cho người khác cảm giác an toàn.” Đàm Tích: “…” Bối rối. Cảm giác bị người ta bán đứng thật chẳng dễ chịu chút nào. Các y tá khác đang đợi cô y tá trẻ này, cô ấy lè lưỡi với Đàm Tích xong liền chạy mất dạng, vậy là trước cửa phòng khám bệnh chỉ còn lại Đàm Tích và Hoắc Kỳ. Trong phòng, Hoắc Kỳ đã cởi bỏ áo blouse trắng, lúc này chỉ còn áo sơ mi trắng và quần âu bình thường. Áo sơ mi được sơ vin vào quần, phác họa ra một vòng lưng gầy nghị lực, bên dưới là một đôi chân thon dài. Anh nhướn nhướn mày, chăm chú nhìn cô, đôi môi bỗng nở nụ cười, lúc này vẻ mặt anh trông rất thanh thuần và dịu dàng. Không biết có phải Đàm Tích gặp ảo giác không. “Thì ra ấn tượng của tôi trong lòng người yêu cũ tốt như vậy, hửm?” – Hoắc Kỳ muốn cô đợi anh, thật ra là muốn mời cô ăn một bữa cơm. “Nếu không còn chuyện khác, tôi tự về ăn cơm là được rồi.” Đàm Tích nói, “Văn phòng luật chúng tôi có đồ ăn.” Hoắc Kỳ cười nhạt: “Tôi cũng chẳng phải hùm beo cọp báo, hà tất gì cô phải sợ tôi như vậy.” “Không phải, là vì y tá ở bệnh viện các anh rất hay bàn tán, bị họ bắt gặp thì không hay.” Dường như cô ý tá nào cũng quan tâm tới chuyện hôn nhân của Hoắc Kỳ, chỉ tính đến hiện tại Đàm Tích đã đếm được không biết bao nhiêu cô ý tá có tình ý với anh rồi. Hoắc Kỳ lắc lắc đầu, cười khẽ nói: “Băng ghế bệnh viện chúng tôi thoải mái quá nên không muốn đứng dậy sao?” Đàm Tích khẽ mím môi, đứng dậy ngay tức thì. “Tôi đã đặt cơm xong hết rồi, sẽ không ai thấy đâu.” Cuối cùng Hoắc Kỳ bơm cho cô một liều thuốc trợ tim. Như trước đây Hoắc Kỳ sẽ đi luôn. Nhưng ở bên Đàm Tích, có vài thứ đã trở thành thói quen, ví dụ như cố gắng đi chậm một chút để đợi Đàm Tích rồi mới đi, anh sợ cô không thoải mái. Wechat của Đàm Tích bỗng rung lên. Ôn Uyển: 【Tích Tích, hôm nay tớ mua nhiều đồ ăn ngon lắm, cậu có về ăn không?】 Đàm Tích thấy Hoắc Kỳ vẫn chưa đi nên nhanh chóng trả lời tin nhắn Ôn Uyển. Đàm Tích: 【Tớ đang ở bệnh viện, Hoắc Kỳ kêu tớ ăn cơm cùng anh ấy.】 Ở bên đó Ôn Uyển không ngồi yên được nữa, cô ấy gửi rất nhiều dấu chấm than, còn cả một tin nhắn thoại siêu dài. Trước giờ tính Ôn Uyển hay hóng hớt, chắc hẳn tin nhắn cũng chẳng phải nội dung đứng đắn gì, Đàm Tích sợ gây ra hiểu lầm, cô dè dặt ấn tắt điện thoại rồi cho vào trong túi. Nếu mở nội dung tin nhắn thoại thật, nhỡ đâu bị Hoắc Kỳ nghe thấy, cô sợ mình sẽ chết không ngóc đầu lên được. Tình tiết này thường xuyên xuất hiện trong tiểu thuyết ngôn tình, mỗi lần Đàm Tích trông thấy đều cảm thấy tay chân quắn quéo. Đàm Tích theo Hoắc Kỳ xuống lầu, cô biết hướng của căn tin, hiển nhiên Hoắc Kỳ không dẫn cô đến căng tin, quả nhiên giống với điều anh nói: “Sẽ không ai thấy đâu.” “Anh biết cô y tá nói gì sau lưng anh không?” “Hoa cao lãnh.” Hoắc Kỳ nói, lời ít ý nhiều. “Thì ra anh cũng biết rồi.” Hoắc Kỳ liếc cô một cái: “Sao không biết cho được? Cứ hiển hiện trước mắt tôi.” “Nhiều người thích anh như vậy, anh không ưng ý ai sao?” “Không.” Anh nhàn nhạt nói một từ, lại nhìn cô chăm chú, “Tôi yêu cầu cao lắm, không giống cô, mấy năm nay cô thích mấy người rồi?” Đàm Tích ngạc nhiên nhìn anh: “Gì mà ‘Tôi thích mấy người’, tôi cũng không dễ dãi vậy đâu, không thích ai cả nhưng gặp người phù hợp thì sẽ thử xem sao.” “Vậy bây giờ thì sao?” Anh đang hỏi bây giờ cô có bạn trai không à? Vẻ mặt Đàm Tích có chút thay đổi, đương nhiên là không, nhưng trong lòng cô luôn cảm thấy có gì đó không thoải mái, bèn thẳng lưng đáp lại một cách tự nhiên: “Đương nhiên là có bạn trai rồi.” Thường ngày Đàm Tích không hay nói dối, khi nói sẽ không tự nhiên lắm, chỉ sợ khí thế sẽ giảm đi mấy phần nên cô trừng to mắt, bày ra dáng vẻ tràn đầy khí thế. Cô nghĩ dù sao Hoắc Kỳ cũng sẽ không biết lời cô nói là giả. Bước chân của Hoắc Kỳ bỗng khựng lại. Anh vô thức dừng tầm mắt trên người Đàm Tích, ánh mắt anh thâm thúy, ánh nhìn này khiến Đàm Tích thấy sợ hãi trong lòng, sắc mặt cô bỗng trắng bệch, quan trọng là chính cô còn không biết. Anh ngước mắt, ánh mắt khi sáng khi tối: “Đàm Tích, dáng vẻ nói dối của cô rất thiếu sức thuyết phục.” Giọng nói nhè nhẹ như vừa được gột rửa. Đàm Tích gãi đầu: “Tôi không…” Hoắc Kỳ ngắt lời cô, đôi mắt tĩnh lặng đen nhánh, giống như màn đêm tĩnh mịch của mùa thu: “Tôi cũng có ép cô đâu, cô sợ gì chứ.” Phải rồi, cô sợ gì chứ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]