Hoắc Kỳ cầm một cái khăn lông trắng lau sạch giọt nước trên tay. Anh có bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng, cái khăn kia trắng như tuyết, không hiểu sao Đàm Tích nhìn vào có chút đau lòng. 
Sắc mặt Hoắc Kỳ hơi lạnh nhạt, trong ấn tượng của Đàm Tích tất cả bác sĩ đều có dáng vẻ này, bọn họ đã quen với việc sinh tử nên biểu cảm luôn nghiêm túc đến chết lặng. 
Ngược ánh sáng, anh quan sát bàn tay của Đàm Tích, thản nhiên mở miệng: 
“Cô gái này, ở chỗ tôi không xử lý vết thương bên ngoài, mời tìm y tá cho.” 
Cũng không biết tại sao Đàm Tích lại bị lời nói của anh làm cho lúng túng. 
Sâu trong trí nhớ của cô, anh là một thiếu niên đối xử lạnh lùng thờ ơ với người khác, nhưng lại luôn cẩn thận che chở cho cô. 
Có một lần cô đến nhà ăn tập thể lấy nước, không cẩn thận làm bỏng ngón tay út, anh cau mày thổi đi thổi lại giúp cô. 
Tiết học cuối cùng là họp lớp, anh lại bỏ qua, chờ lúc trở về cẩn thận giúp cô bôi thuốc, thuốc mỡ mát lạnh xoa trên đầu ngón tay khiến cô đau đến rít lên. 
Anh thản nhiên liếc cô một cái: “Bây giờ mới kêu đau à? Vừa rồi sao không biết chú ý?” 
Dù là như thế nhưng động tác của anh vẫn chậm lại. 
Có bạn học nam thân thiết ôm một quả bóng rổ đi tới: “Hoắc Kỳ, đi chơi bóng không?” 
Anh híp mắt lại, nhẹ nhàng liếc nhìn đối phương: “Không đi, bạn gái tôi bị thương nên tôi phải dỗ cô ấy.” 
Bạn học nam kia cười 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-bac-si-hoac/933180/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.