Chương trước
Chương sau
Edit: Min

Cho dù Quý Lam Xuyên có thiên tư xuất chúng thế nào, cậu cũng không thể có khả năng trong thời gian ngắn mà dạy cho quẻ bói xem tướng cho Vu Dương được. Nhưng mà, chỉ là riêng ấn đường biến thành màu đen như than khói, cũng đủ để cho cậu suy đoán ra rất nhiều tình huống có thể xảy ra.

Hắc khí hắc ám như hắc bội khiến cao chủ bệnh nặng, ám như than cháy héo thì chủ nhân họa. Nguyên chủ ở trường học không có kẻ thù, âm thầm gây chuyện phỏng chừng cũng chỉ có vai chính công thụ thôi.

"Tôi vẫn cho rằng, mọi thứ ở trong tiểu thuyết đều là gạt người." Thanh âm Vu Dương khó nén hưng phấn, cậu ta tò mò quan sát mắt trái nửa mở của thiếu niên: "Con cá này có còn sống không? Nó bơi như thế, mắt cậu có đau không?"

Quý Lam Xuyên lần đầu tiên nghe được câu hỏi như vậy:........???

Trong đầu người này đang suy nghĩ cái gì vậy trời?

Rõ ràng vừa mới được mở ra cánh cửa thế giới mới, trên mặt Vu Dương lại không có bất kỳ cảm xúc sợ hãi nào. Bởi vì hiện tại đang là buổi chiều, cho dù là vườn trường đại học có truyền thuyết linh dị nhiều nhất, trong thời gian ngắn không dọa người được.

"Đây là Âm Dương Nhãn, tiểu ngư ở giữa chỉ là hai cỗ linh khí thôi." Không có bị đối phương coi là dị loại đối đãi, ngữ khí nói chuyện của Quý Lam Xuyên so với ngày xưa còn nhu hòa hơn một chút: "Hôm nay quên mang theo lens, cũng may không có dọa đến cậu."

"Làm sao mà dọa sợ được? Này quả thực còn khốc huyễn hơn so với hiệu ứng trong phim hoạt hình đấy." Vu Dương thật lòng khen ngợi, thần thần bí bí hạ giọng, "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cậu gần đây có phải là đang gặp xui xẻo hay không?"

Tuy rằng không hiểu phong thủy huyền học, nhưng cậu ta cũng biết ấn đường phát đen là không phải điềm lành. Liên tưởng đến chậu hoa vừa rồi thiếu chút nữa đập vào đầu thiếu niên, Vu Dương lập tức lo lắng nhìn về phía đối phương.

"Coi như là vậy đi."

Vô tình đem đối phương liên lụy vào chuyện riêng tư của mình, Quý Lam Xuyên mơ hồ trả lời.

Cậu hiện tại chỉ biết sau lưng có tiểu nhân hãm hại, lại không biết phương thức "Hãm hại" này rốt cuộc là cái gì.

Tần Chinh không ở M thành, cậu cũng không có biện pháp đem hai người Tần Bạch từ trong nhà xách ra chất vấn.

Nhớ tới nguyên chủ am hiểu nhất "Yếu thế dụ địch", cậu dứt khoát thuận theo tâm ý, cố ý thả ra tin tức mình bị bệnh nặng nằm viện.

Có Trịnh thúc phối hợp yểm trợ, chuyện này không có bị người ngoài biết được, chỉ duy nhất truyền vào tai Tần Tử Hành. Mà Bạch Thời Niên thời khắc nào cũng chú ý tình trạng của Quý Lam, đương nhiên cũng không bỏ qua tín hiệu đại biểu thi thuật thành công này.

"Bị bệnh?" Thay đổi một bộ biểu tình kinh ngạc, Bạch Thời Niên có chút khẩn trương siết chặt ngón tay, "Mấy ngày trước không phải tốt sao? Sao đột nhiên lại..."

"Ai biết được, nghe nói là vô duyên vô cớ sốt cao, ngay cả bác sĩ cũng không chẩn đoán ra bệnh gì."

Nhớ tới cuộc điện thoại gọi từ nhà cũ, ánh mắt Tần Tử Hành có chút phức tạp: "Trịnh thúc còn bảo anh đến bệnh viện thăm, xem ra phụ thân quyết tâm muốn cưới cậu ta về nhà. "

Mặc dù không nắm thực quyền, nhưng người trong giới đều biết quản gia đi theo bên cạnh Tam gia có địa vị gì. Để cho người thừa kế như hắn vội vàng đến thăm, đối phương rõ ràng đã coi Quý Lam là chủ mẫu Tần gia.

"Đại sư Lê Phong giới thiệu nói như thế nào?"

Đem văn kiện đặt sang một bên, Tần Tử Hành giơ tay sờ sờ mặt trái còn có vết bầm tím của mình: "Phụ thân thật sự không có trúng tà? "

"Không có."

Không muốn để cho người ta nghĩ bệnh nặng của Quý Lam liên quan đến trên người mình, Bạch Thời Niên quyết đoán lắc đầu, cũng không dụ dỗ người yêu nhắm vào đối phương nữa.

Nếu đúng như Hứa đạo trưởng nói, Quý Lam sẽ không còn là trở ngại để A Hành kế thừa gia nghiệp.

Thế nhưng, từ nhỏ ngay cả kiến mình cũng chưa từng giẫm chết, thật sự có thể gánh vác trọng lượng nửa cái mạng người sao.......

"Thời Niên?"

Thấy sắc mặt đối phương không được tốt lắm, Tần Tử Hành liền vội vàng thân mật hỏi thăm.

Gần đây, Thời Niên không còn đa nghi mẫn cảm như trước, tình cảm của hai người bọn họ cũng bởi vậy mà dần dần hồi nhiệt lại.

Hoàn hồn sau suy nghĩ rối rắm, Bạch Thời Niên thả lỏng thân thể, tận lực mở miệng một cách tự nhiên mà giải thích: "Em chỉ là đang suy nghĩ, nếu không, anh đến bệnh viện thăm Quý Lam đi. "

"Bán cho Trịnh quản gia một cái mặt mũi, anh ngày sau trở về nhà cũ cũng sẽ không khổ sở như vậy."

Vô luận lúc trước náo loạn có khó chịu đến mức nào, Tần Tử Hành cũng không thể vì một người yêu cũ mà từ bỏ thân phận người thừa kế. Biết Thời Niên nói không sai, hắn khẽ gật đầu: "Đúng là như thế, ở chi thứ của Tần gia, còn không biết có bao nhiêu người chờ nịnh bợ vị 'Tam thẩm' này. "

——Dù sao đối phương cũng sốt đến mơ mơ màng màng, mình chỉ cần xách lễ vật đi qua là được.

Mấy ngày gần đây, Thời Niên ôn nhu săn sóc rộng lượng, giống như lại trở về trúc mã lúc trước khiến mình mê mẩn. Sợ đối phương cảm thấy ủy khuất, Tần Tử Hành lại nhanh chóng bổ sung một câu: "Yên tâm, hiện tại trong lòng anh chỉ có em. "

Hiện tại.

Có lẽ đã nghe nhiều lời âu yếm của đối phương, Bạch Thời Niên trên mặt cảm động, trong lòng lại giống như giếng cạn không còn gợn sóng nữa. Y miễn cưỡng cười cười, trong đầu không ngừng có hình ảnh tranh chấp kiếp trước hiện lên.

Vấn đề của y và A Hành thật sự chỉ vì Quý Lam sao?

Không biết suy nghĩ trong lòng người yêu, Tần Tử Hành hạ quyết tâm, nhanh chóng đặt một món quà rồi chạy tới bệnh viện.

Có Trịnh thúc ra tay, hành lang bên ngoài phòng bệnh của thiếu niên liền có vẻ đặc biệt thanh tịnh.

Lễ vật cùng hoa tươi chất đầy góc, thiếu niên mơ màng nằm ngủ trên giường bệnh, trên mu tay cậu có kim tiêm nối liền bình treo, khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy cũng phủ đầy ửng đỏ dị thường.

Nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, cậu cảnh giác mở mắt: "Ai vậy? "

Tuy nói ban đầu giả bệnh để dẫn xà xuất động, nhưng theo thời gian trôi đi, Quý Lam Xuyên lại thật sự suy yếu từng chút một. Cậu cùng nguyên chủ nhân quả chưa đứt, cho dù thân thể cùng linh hồn có phù hợp như thế nào, Thiên Đạo cũng có thể làm ra chút thủ đoạn nhỏ như "Trục xuất ly hồn".

Bất quá, nếu đã dám lấy thân mạo hiểm, Quý Lam Xuyên nhất định đã chuẩn bị xong xuôi. Dưới gối đè bùa Trấn Hồn Phù, thiếu niên sốt nhẹ không lui nhìn đến người sợ hãi, kì thực lại không có nửa rủi ro nào về tính mạng.

Theo lý mà nói, muốn hoàn thành ước định "Yêu mà không được" của nguyên chủ, mấy ngày Tần Chinh vắng mặt chính là cơ hội cuối cùng để Quý Lam Xuyên bắt lấy. Nhưng bây giờ không giống ngày xưa, cậu tình nguyện ở trên giường bệnh sốt đến bất tỉnh nhân sự, cũng không muốn nhẫn nhịn buồn nôn mà đi thông đồng với Tần Tử Hành.

Giữa hai hàng lông mày chỉ có kinh ngạc mà không có khoái ý, khí tức quanh thân cũng thản nhiên không thấy âm trầm, liếc mắt một cái liền nhìn ra đối phương không liên quan đến việc này. Quý Lam Xuyên không hứng thú mà nhắm mắt lại, ngay cả nói, cũng lười cùng Tần Tử Hành nói thêm một câu.

"Là Trịnh thúc bảo tôi tới." Đặt hoa tươi trong tay xuống, Tần Tử Hành có chút trào phúng nhếch khóe môi, "Bệnh thành như vậy, sao không thấy phụ thân chạy về xem cậu?"

Bởi vì tôi không muốn anh ấy lo lắng.

Biết hội nghị thượng đỉnh kinh tế đẳng cấp thế giới kia có bao nhiêu trọng yếu, Quý Lam Xuyên cố ý thỉnh cầu Trịnh thúc giúp cậu giữ bí mật. Sau khi tình ý tương thông, cậu ngược lại luyến tiếc để Tần Chinh thay mình chắn tai.

Cánh môi phấn nhạt mím chặt, bộ dáng bướng bỉnh của thiếu niên ngược lại khiến người ta thương tiếc. Tần Tử Hành khẽ chậc một tiếng, rốt cuộc vẫn không nói lời đả thương người khác.

Hai người ghét nhau, Tần Tử Hành làm xong kế hoạch giữ thể diện cũng không có ý định ở lại lâu.

Ngay sau khi hắn rời đi không lâu, con cá lớn mà Quý Lam Xuyên chờ đợi hồi lâu rốt cục cũng không nhịn được mà cắn mồi câu.

"Cốc cốc."

Nghe được tiếng gõ cửa không rõ, chóp mũi Quý Lam Xuyên ngửi thấy mùi hôi thối mơ hồ, cất điện thoại chui về chăn, thiếu niên nhanh chóng giả bộ mê man bất tỉnh.

Cũng may kim tiêm bị băng dính cố định đủ ổn định, lúc này mới không có ở trên tay thiếu niên lại đâm ra một cái lỗ.

"Cạch."

Không tiếng động đẩy cửa phòng ra, Bạch Thời Niên nín thở, thật cẩn thận đánh giá thiếu niên trong phòng đang bệnh đưa lưng về phía mình.

Trận pháp bên Hứa Đạo Sinh tựa hồ xảy ra sai lầm gì đó, y khó có thể quay đầu lại, cho nên, không thể không căng da đầu đến bệnh viện tự mình xác định tình huống của đối phương.

Quý Lam còn chưa chết.

Chú ý tới ngực thiếu niên hơi phập phồng, Bạch Thời Niên tâm tình phức tạp, nhất thời cũng không biết mình nên thất vọng hay nên may mắn.

——"Xem phía sau tai cậu ta có nốt ruồi đỏ ngưng tụ hay không. "

Nhớ tới lời dặn dò của Hứa Đạo Sinh trong điện thoại, Bạch Thời Niên đóng cửa phòng lại, rón rén đi đến bên cạnh giường bệnh. Thiếu niên nghiêng người nằm giữa đệm chăn mềm mại, khuôn mặt ngủ bình tĩnh như không nhận ra bất kỳ nguy hiểm nào đang đến gần.

Không thể nhìn thấy.

Tầm mắt nhìn về phía sau tai đối phương bị một sợi tóc đen ngăn trở, Bạch Thời Niên do dự vài giây, vẫn quyết định đưa tay đẩy tóc vướng víu kia ra.

"Quả nhiên là anh."

Bỗng dưng xoay người lại, Quý Lam Xuyên như tia chớp mà giữ chặt tay phải đối phương vươn về phía đầu mình. Dư quang đảo qua túi áo khoác trắng, một con mèo đen mặt mày dữ tợn thình lình ánh vào mi mắt của thiếu niên.

Lời nguyền con mèo.

Quý Lam Xuyên cậu có tài đức gì, cư nhiên có thể để cho đối phương đáp lại một cái mạng khác để nguyền rủa mình?

"Cái gì quả nhiên là tôi." Bạch Thời Niên chột dạ bị người ta bắt, lòng bàn tay nhất thời toát ra một tầng mồ hôi lạnh, "Tôi chỉ là hảo tâm đến thăm bệnh, cậu cũng đừng có mà buồn ngủ đến hồ đồ. "

"Thăm bệnh?" Hung hăng bắt lấy cổ tay đối phương không buông, Quý Lam Xuyên mâu nhược hàn đàm, gằn từng chữ nói, "Âm thời đã qua, hồn phách vẫn còn..."

"Vị thiên sư anh mời, nói vậy đã bị tôi dọa sợ chứ?"

Làm sao cậu ta biết tất cả những điều này?!

Đồng tử co rút lại, Bạch Thời Niên kinh hãi nhìn về phía đối phương. Nhưng tốt xấu gì cũng là người trưởng thành có chỉ số IQ online, y rất nhanh liền phản ứng lại lời cổ quái trong đó: "Cậu đang đùa giỡn tôi? "

"Đúng thì như thế nào?"

Nhướng mày cười khẽ, Quý Lam Xuyên tuyệt đối không đề cập đến nỗi khổ mà mình phải chịu khi dẫn phù trấn hồn. Thua người không thua trận, cho dù mặt đầy bệnh tật, phong tư của thiếu niên lúc này vẫn động lòng người như cũ.

Chịu đựng đau đớn hất kim tiêm vướng bận ra, Quý Lam Xuyên dùng đầu ngón tay tái nhợt lướt qua mí mắt đối phương: "Mang theo tro cốt mèo đen đi lại, Bạch thiếu gia thật đúng là rất can đảm. "

"Cái gì mèo đen, cậu buông tôi ra!"

Đại khái là bởi vì lúc trước đang truyền dịch, tầm mắt bị ngón tay che khuất, chỉ cảm thấy trên da có một con độc xà âm lãnh bò qua. Túm lấy cổ áo thụ chính dùng sức kéo xuống, ngữ điệu thiếu niên lạnh lùng kề sát vào lỗ tai đối phương: "Con mèo đen dùng để nguyền rủa tôi, chẳng lẽ không phải là Bạch thiếu gia anh tự tay bóp chết sao?"

"Tôi không có!"

Dư quang thoáng nhìn thấy máu tươi không ngừng tuôn ra trên mu bàn tay đối phương, Bạch Thời Niên bỗng nhiên cảm thấy một trận lãnh ý xâm nhập tủy xương. Y dường như có cảm giác cúi đầu nhìn lại, vừa vặn đối diện với một đôi mắt màu xanh lục không nhắm mắt.

Cổ mảnh khảnh quái dị cong về phía bên phải, trên thân hình nhỏ nhắn của con mèo đen tràn đầy lưỡi dao dày đặc. Nó dùng hai móng vuốt gắt gao bám lấy túi áo của Bạch Thời Niên, đằng đằng hóa thành một đoàn quỷ hỏa thiêu đốt.

Bạch Thời Niên như phát điên né tránh giãy giụa, y bị thiếu niên buông cổ áo ra, lập tức bịch một tiếng ngồi quỳ trên mặt đất ——

"Này, đây là cái gì?"

➖➖➖➖➖
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.