Lời Triển Thanh Việt giống như sét đánh giữa trời quang, Ninh Thu Thu cảm thấy nếu tình cảnh bây giờ của bọn họ là một bộ phim điện ảnh, thì cảnh quay này nhất định sẽ có hiệu ứng tia chớp đùng đùng cùng nhạc nền đặc hiệu phía sau, thêm mấy pha quay chậm nữa, có vậy mới biểu đạt được cảm giác đứng hình trong lòng cô lúc này.
"Anh...... Đều biết?" Ninh Thu Thu bắt đầu liều mạng hồi tưởng những việc mình đã làm trong thời gian Triển Thanh Việt hẵng còn hôn mê.
Lau người cho hắn, dùng ống hút dính nước miếng mình đút nước bùa cho hắn, nằm bên người chụp các loại góc độ ảnh ân ái rồi đăng lên vòng bạn bè, chung chăn chung gối, sáng ra tỉnh lại trong lòng ngực người ta, nhét đầy bùa trên giường hắn......
Còn có lần... Ôn Linh khuyên cô nên "làm" hắn, không làm được thì dùng thuốc....
Cô cảm thấy, lúc này mà lựa chọn giải thích chỉ sợ phản tác dụng.
Đã vậy, cô có thể xin lập di chúc trước không?
Đúng rồi, trên bia mộ cô còn muốn viết một hàng chữ nữa: Nữ phụ chết trong vô tri*.
(*) Vô tri: không có khả năng nhận biết.
......
Triển Thanh Việt nói: "Biết, không nhiều."
Sự thật là hắn không biết quá nhiều, ý thức của hắn rất mơ hồ, cảm giác thì trì độn, mắt lại không thể nhìn thấy, chỉ có thể dựa vào lỗ tai để nghe ngóng, hơn nữa thời điểm có ý thức cũng không nhiều lắm, phỏng chừng hai ba ngày thức một lần.
Tỷ như chuyện Ninh Thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-anh-trai-nguoi-thuc-vat-cua-nam-chinh/2383321/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.