Nhận hộp thức ăn chứa đầy đồ ăn từ tay dì đưa cho Lộ Ngôn Hề, Trịnh Thu Địch nói: "Hề Hề, cháu thực sự không cần tài xế chở đi sao?"
Trước giờ ăn cơm trưa Trịnh Thu Địch thấy rất ngạc nhiên khi Lộ Ngôn Hề bỗng nhiên nhắc đến việc đưa cơm trưa đến bệnh viện cho Tống Tuy. Nhưng sau khi ngạc nhiên một lúc thì bà càng thấy vui hơn.
Vui vẻ vì Lộ Ngôn Hề không vì Tống Hoài mà suy sụp hoàn toàn, cũng vui vì cuối cùng thì Tống Tuy cũng có người chịu đến gần anh, không phải đi đâu cũng một mình nữa, dù cho người có thể xuất hiện bên anh đó chỉ được coi là em gái.
Thế là Trịnh Thu Địch tích cực bảo cô giúp việc chuẩn bị thêm một phần ăn nữa rồi cho vào túi cẩn thận.
"Không cần đâu dì Trịnh."
"Thế cháu lái xe dì mà đi, để dì lấy chìa khóa chon cháu."
Lần này Lộ Ngôn Hề không từ chối nữa, mỉm cười nhận chìa khóa rồi xách túi cơm đi ra khỏi cửa.
Cô vừa đi thì đúng lúc Tống An Hân từ trường về.
"Mẹ, con về rồi!"
"Mẹ, chị Hề Hề đâu rồi?"
Người chưa thấy đâu nhưng đã nghe thấy tiếng.
Trịnh Thu Địch sớm đã quen với việc này.
"Con về muộn rồi, chị Hề Hề vừa ra ngoài. Sao hôm nay lại có thời gian về nhà rồi? Không phải nói dạo này ở trường có nhiều chuyện sao?"
Vì có chút vội nên An Hân rất khát, vừa vào đến nhà liền chạy đi rót cốc nước "Ực ực ực"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-anh-trai-cua-han-toi-duoc-sung-den-tan-troi-xanh/3427335/chuong-13.html