Sáng sớm hôm sau, lúc đồng hồ báo thức còn chưa kêu thì bên ngoài phòng khách đã vang lên mấy tiếng đồ đạc va vào nhau.
"Anh ơi, quần lót của em đâu rồi?" Tần Chính Vũ mới sáng sớm đã la oai oái.
"Anh đem đi giặt rồi, xách tạm mấy cái khác đi đi."
"Quần áo, thức ăn vặt, tiền... Đủ cả rồi."
Tần Chính Vũ kiểm tra ba lô một hồi xong mới yên tâm chuẩn bị đi. Thương lượng mượn xe thất bại, hắn chỉ còn cách đi bộ đến khu du lịch.
Bên ngoài mặt trời chỉ mới chớm nở phía chân trời xa kia, tuyết còn phủ trắng xoá khắp nẻo đường. Tiết trời trước bình minh lạnh buốt người, Thiệu Huy có hơi không yên tâm khi để hắn đi bộ quãng đường xa đến thế. Dẫu biết nếu đi từ sớm thì cùng lắm đến khi trời vừa sẫm tối là đến nơi nhưng cũng không lường được sự cố ngoài ý muốn.
Tần Chính Vũ mặc tận mấy lớp áo khoác, kéo Tiêu Nguyên còn đang nheo mắt buồn ngủ đứng một góc trong phòng khách ra ngoài. Hắn ra hiệu cho Thiệu Huy ý bảo mình với cậu nói chuyện một chút thôi. Anh chỉ biết bất lực đứng nhìn, hai đứa này thân nhau từ bao giờ?
"Này nhóc, tỉnh ngủ chưa? Anh có chuyện muốn nói." Hắn chụm đầu vào thì thầm với Tiêu Nguyên.
"H-hả?" Tiêu Nguyên vẫn còn buồn ngủ nên bị hắn kéo ra bất thình lình thế này làm cậu không kịp chuẩn bị tinh thần.
"Anh biết hết rồi, nhóc với anh hai không cần diễn nữa đâu."
Mặt cậu nghệch ra:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-anh-nong-dan/2994002/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.