Chân Bảo từ phòng vệ sinh đi ra, nghe được âm báo tin nhắn, cô đi tới tủ đầu giường, cầm điện thoại lên kiểm tra.
Phó Minh Thời: Ông nội nghĩ cô bị cảm.
Chân Bảo càng cảm thấy xấu hổ, ngồi trên giường trả lời lại anh: Cảm ơn.
Phó Minh Thời gửi tiếp: Xuống ăn sáng đi.
Chân Bảo lập tức đứng lên, cuốn chăn lại, thay quần áo đi xuống nhà. Đến phòng khách, thấy Phó Minh Thời đang ngồi trước khay trà, cúi đầu gọt táo cho ông Phó, anh vẫn để kiểu tóc ngắn già dặn, trên người mang theo hơi thở lành lạnh của đầu xuân, gò má chuyên tâm mà tuấn tú.
Chân Bảo cố ý đi vòng qua từ phía sau ghế salon, ngồi vào cùng chỗ với ông Phó..
“Sốt hả cháu?” Ông Phó nghiêng đầu, nhìn gương mặt hồng hồng của cô, kinh ngạc hỏi..
Ông không hỏi thì tốt rồi, giờ lại hỏi càng khiến mặt Chân Bảo đỏ hơn, cúi đầu ngập ngừng nói: “Hơi thôi ạ.”.
“Sau khi ăn xong nhớ uống thuốc.” Ông Phó cười quan tâm nói.
Chân Bảo khẽ gật đầu, bên cạnh đột nhiên đưa tới đĩa trái cây, bên trong bày một vòng táo đã được bổ ra,cầm đĩa là đôi tay thon dài trắng nõn. Chân Bảo không nỡ từ chối lòng tốt của Phó tổng, nênnói tiếng cảm ơn, sau đó dùng tăm bằng trúc xỏ một miếng, cố gắng ngẩng đầu về sau, núp sau bóng người của ông Phó, yên tĩnh ăn.
“Gần đây không phải Minh Thời rất bận rộn với hạng mục mới sao, hay là có lòng bay tới để thăm ông đây?” Ông Phó ăn miếng táo, chậm rãi hỏi cháu trai.
Phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-anh-nha-giau/109727/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.