Phương tiện ở sân bay quá hiện đại, Chân Bảo nhìn hoa cả mắt.
Phó Minh Thời giống như người hướng dẫn du lịch, thấp giọng giải thích cho cô. Trong sảnh chờ, đèn đuốc sáng choang, người đàn ông cao lớn cùng người nữ nhỏ nhắn sóng vai đi thong thả, một cúi đầu nói một nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng người nghe lại ngạc nhiên và có khi là gật đầu cười, nhìn xa xa, hệt như một đôi tình nhân.
Mười mấy phút sau, cuối cùng Chân Bảo đã thấy được, lần đầu tiên trong đời cô muốn ngồi lên chiếc máy bay đó. Nhìn bên ngoài, cô cảm giác máy bay hơi nhỏ, nhưng do trước kia chưa từng thấy, Chân Bảo cẩn thận giữ nguyên ý kiến, sợ nói sai sẽ mất mặt, chẳng qua lúc lên máy bay, chắc chắn bên trong chỉ có vài chỗ ngồi đếm trên đầu ngón tay, Chân Bảo hoàn toàn mơ hồ, nhỏ giọng hỏi Phó Minh Thời, “Một lần bay chỉ chở có bảy người thôi sao?”
Phó Minh Thời nín cười, nhưng trong ánh mắt nụ cười đã tràn ra, “Từng nghe nói đến máy bay tư nhân chưa?”
Chân Bảo chưa nghe qua, mà giờ nghe mặt chữ, ý cũng đã biết.
Không ngờ hoặc là trò đùa ngớ ngẩn hoặc là không muốn bị làm phiền đây mà, Chân Bảo cúi đầu đi tới dựa vào cửa sổ chỗ ngồi, làm bộ nhìn bên ngoài.
Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh cô, Chân Bảo áp sát vào cửa kính.
“Sắp cất cánh rồi, để tôi giúp cô thắt dây an toàn.” Phó Minh Thời quan tâm nói.
Nghĩ đến tình hình khi thắt dây an toàn vào buổi sáng, Chân Bảo bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-anh-nha-giau/109724/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.