Phó Minh Thời sinh ra và lớn lên ở ngôi nhà sang trọng, từ nhỏ đến lớn, chỉ thấy gan ngỗng được bày trên bàn cơm, chứ nào nghĩ ngỗng biết tấn công?
Nhìn mấy con ngỗng ngoan cố lại gần, Phó Minh Thời muốn nhấc chân đá văng, nhưng lại thấy Chân Bảo đang khoanh tay trước ngực đứng ở đằng xa, hất cằm trông có vẻ hả hê náo nhiệt. Phó Minh Thời vừa tức vừa không hiểu, còn muốn tranh cãi chứ không chịu cho cơ hội đàm phán trong hòa bình sao, quần đột nhiên bị kéo, trên đùi truyền tới một cú đau nhói!
Bây giờ ngỗng còn biết cắn người nữa à?
Phó Minh Thời đau đến run chân, một con ngỗng rơi xuống, lại một con ngỗng khác vọt tới.
“Phó tổng, Phó tổng!”
Tài xế nghe theo Phó Minh Thời, thu xếp ngồi chờ trên đường xi măng, vào lúc này thấy Phó tổng bị một đám ngỗng công kích, anh ta sợ đến mặt mũi trắng bệch, nhanh chân tới cứu người. Chân Bảo thấy bọn họ cùng một phe, trong lòng biết nếu như báo cảnh sát, thì trong thời gian ngắn cũng không đuổi kịp nổi, đành nghiêm nghị uy hiếp: “Các anh không mau đi, tôi kêu người đấy nhé!”
Phó Minh Thời một lòng né tránh đám ngỗng, sau khi nghe lời cô nói, mới ngẩng đầu nhìn cô.
Ánh nắng sáng sớm rọi vào sân nhà nông gia, bề ngoài người con gái trông đơn thuần vô hại, nhưng ánh mắt lại tràn đầy thù địch.
Phó Minh Thời sững sờ đứng đó, Chân Bảo trước mắt, với cô gái thanh tú vui vẻ trong hình, không hề giống nhau chút nào.
Thừa dịp anh bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-anh-nha-giau/109720/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.