Ngồi trên chiếc Volkswagen màu đen, Phó Minh Thời nhìn xuyên qua kính râm, theo chiếc xe hướng về con đường mòn phía trước.
Đó là một con đường xi măng thông dụng, dường như chỉ đủ cho một nửa chiếc xe đi vào,trước mắt là khu vực đồi núi ngoằn ngoèo. Các thành phố ở Trung quốc hầu hết đã được cải cách thay đổi, còn đối với đồi núi này, cải thiện lớn nhất, chính là con đường xi măng chật hẹp đang đi.
Ông nội có nói Chân gia ở chốn núi xa xôi, Phó Minh Thời nhẩm nghĩ chắc phải vượt núi băng đèo hoặc chèo thuyền qua sông mới đến được thôn làng ở vùng núi sâu, nhưng khi đến nơi, mới phát hiện tình hình tốt hơn nhiều so với dự tính của anh, thỉnh thoảng lái xe qua vài chỗ, khu vực này cư dân ít, nhưng ấm no không phải là vấn đề quan trọng.
Xe đang lái vào một thôn trang nhỏ, thì một đám vịt bì bõm băng qua đường, bọn họ chỉ có thể ngồi đợi.
Ánh mắt quét qua đám người dân bản xứ đang vây lại xem, Phó Minh Thời nhắm mắt lại lần nữa.
Anh hơi mệt. Buổi sáng lên đường, bay ba giờ, xuống máy bay lại ngồi xe đi đường năm giờ, nghe nói cách điểm đến còn nửa giờ chặng đường. Bây giờ đã hơn ba giờ chiều, nếu như hôm nay không cách nào thuyết phục được Chân Bảo theo anh về thành phố, đến tối anh đành phải ngủ tại đây, ngày mai lại tiếp tục khuyên nhủ.
Cả người rã rời, lòng cũng mệt mỏi theo.
Chân Bảo rất đẹp, có thể cô mới học xong lớp mười đã bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-anh-nha-giau/109718/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.