*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chu Trạm cầm điện thoại trên tay, mơ hồ cảm thấy hình như nó nhẹ hơn, nhưng y đang chột dạ vả lại không nghĩ là Đỗ Kiêu sẽ hố người khác nên không hề để ý đến điểm khác biệt nhỏ nhoi ấy.
Nhưng điện thoại hết pin rồi, nếu mình không xem nữa thì Đỗ Kiêu cũng không biết được.
Chu tiểu thiếu gia nhanh chóng tự an ủi, điều chỉnh tốt tâm trạng, yên tâm giao nộp lại điện thoại cho Đỗ Kiêu.
Không có điện thoại để chơi, đoạn đường tiếp theo cực kỳ nhàm chán, Chu Trạm cướp được kindle của Đỗ Kiêu lướt lướt, phát hiện toàn sách chuyên môn, miễn bàn đến tiểu thuyết và truyện tranh. Cuốn “Tâm linh chiêu hồn gà” bán chạy cũng không có, dù gì đấy là một trong số ít những quyển sách Gà thiếu gia đọc hiểu, quả thật phiền muộn không thôi.
Chu Trạm than thở: “Chẳng có gì hay cả!”
Đỗ Kiêu buồn bực: Chẳng nhẽ em còn trông cậy trong đây có sách cấm à?
Chu Trạm tiếp tục than: “TV treo trên xe làm vật trang trí à? Một bộ phim điện ảnh cũng không có!”
Đỗ Kiêu càng buồn bực hơn: Chẳng nhẽ em còn mong ở đây tàng trữ phim cấm à?
Chu Trạm thấy quá khó để trải qua khoảng thời gian này, nhích tới nhích lui không yên thân, cuối cùng chán nản dựa vào vai Đỗ Kiêu ngủ gật.
Chu tiểu thiếu gia lúc tỉnh và Chu tiểu thiếu gia lúc ngủ khác hẳn nhau, rất an tĩnh, rất ngoan ngoãn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-chien-nha-do-bao-tieu/233707/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.