Hôm nay Tô Thảo Nhi rửa chân ở bờ sông vớt được một con rùa.
Hắn vốn không muốn sát sinh nhưng con rùa mai xanh kia cứ sống chết đu chân hắn, thế là đành phải đem nó về nấu.
Trong nồi đang hầm canh thì Vương Cẩm Tài đi vào bếp.
"Sao thơm quá vậy?!" Giọng chất vấn của y tràn đầy hoảng sợ, "Chẳng phải chúng ta đã nói một tháng chỉ ăn mặn ba lần còn hôm nay ăn củ cải sao, ngươi lại mua thịt à?"
"Yên tâm đi không có mua." Tô Thảo Nhi đã quá quen với tình huống này, tay rắc gia vị cũng không buồn ngừng, "Cái này không mất tiền, ta bắt dưới sông mà."
"Thì ra là thế!" Hai mắt Vương Cẩm Tài sáng lên, từ sợ thành mừng đi tới cạnh Tô Thảo Nhi khen ngợi: "Bắt hay lắm! Ta biết ngươi giỏi nhất mà."
"Ừ." Tô Thảo Nhi cũng không phản bác mà cười híp mắt ngước cổ lên. Vương đại tài chủ hết sức phối hợp, lập tức nhón chân lau mồ hôi cho hắn, lau xong lại sửa tóc cho hắn, sửa xong còn lấy quạt phe phẩy cho hắn.
Cái gọi là tự nhiên ân cần, không phải lừa đảo tức là đạo chích. Mặc dù Vương lão gia rất ít có cơ hội gian manh nhưng làm ăn lỗ vốn cũng kiên quyết không làm.
"Nghe nói Lý viên ngoại làm mất con rùa mai xanh rồi, đang treo thưởng năm mươi lượng đấy." Dừng lại cây quạt, Vương Cẩm Tài nhắc tới bạc liền háo hức hẳn lên, "Năm mươi lượng lận đó! Ngươi giúp ta bắt nhé?"
Tô Thảo Nhi liếc về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-an-xin-mu-bat-hanh/3722507/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.