Chương trước
Chương sau
Trời xanh mây trắng, nắng ấm gió mát, nhạn Bắc bay về Nam, Vương Cẩm Tài ở kinh thành đã thấy nhớ trấn nhỏ phương Nam của y. Lúc đầu y đến đòi nợ, giờ nợ đã sắp đòi được thì còn ở đây làm gì? Giấu giấy nợ tám trăm lượng trong ngực, Vương Cẩm Tài háo hức bàn chuyện về nhà với Tô Thảo Nhi. Hai người tính toán, chọn ngày không bằng gặp ngày, dứt khoát hôm nay đi luôn.
Lúc đi Vương Cẩm Tài đưa bao đồ lớn lấy ở khách điếm cho Linh Linh Phúc xem như báo đáp mấy ngày nay làm phiền. Tuy y yêu tiền như mạng nhưng cũng chẳng phải người không hiểu lễ nghĩa, ăn nhờ ở đậu Linh Linh Phúc nên y không muốn mắc nợ hắn.
Nhưng Linh Linh Phúc không muốn nhận đồ của y, "Muốn cám ơn ta thì ngươi bảo Tô Thảo Nhi đừng tới nữa là được rồi, à phải, các ngươi ai trên ai dưới vậy?"
"Hả?" Vương Cẩm Tài vẫn cố gắng nhét bao đồ cho Linh Linh Phúc, y mà cầm lâu thêm một chút thì chỉ sợ không muốn đưa nữa, "Cái gì ai trên ai dưới?"
Linh Linh Phúc kề vào tai y thì thào: "Thì là cái kia đó......"
"Cái nào?"
Một thanh âm đột nhiên vang lên, Vương Cẩm Tài quay đầu nhìn lại, hóa ra là Tô Thảo Nhi.
"Không có không có," Linh Linh Phúc vội vàng sửa lời, "Hai vị đi thong thả, thứ lỗi không tiễn xa được, trên đường nhớ bảo trọng!"
Nói xong không đợi Vương Cẩm Tài phản ứng, hắn đã lật đật lủi ra sau cổng như bị lửa đốt mông rồi đóng sầm cổng lại. Vương Cẩm Tài sửng sốt hỏi Tô Thảo Nhi, "Hắn bị sao vậy?"
"Mót quá ấy mà." Tô Thảo Nhi nói.
Rời khỏi phủ mật thám đại nội, Vương Cẩm Tài và Tô Thảo Nhi đi thẳng ra khỏi thành. Lần này bọn họ chỉ mua chút lương khô, cũng không thuê xe ngựa. Lý do rất đơn giản, bạc Tô Thảo Nhi mang theo đã tiêu gần hết, nếu ngồi xe ngựa chỉ sợ không đủ xài.
"Ngươi có mang tiền không?"
Trên quan đạo ngoài thành, Tô Thảo Nhi vừa gặm bánh nướng vừa nói, "Hay là lấy ra xài trước đi?"
"Ta, ta không mang!" Vương Cẩm Tài chột dạ, để phòng hờ có chuyện đột xuất nên y đã lén giấu ít tiền trong người, nhưng sao Tô Thảo Nhi lại biết được? Xem ra sau này phải giấu kỹ hơn, "Xe ngựa có gì hay ho đâu? Non xanh nước biếc đẹp thế này, chúng ta cứ xem như đi ngắm cảnh vậy."
"Được thôi!"
Không ngờ Tô Thảo Nhi vui vẻ đáp ứng ngay, còn tới lôi kéo y.
"Ta cứ sợ ngươi đi không nổi, đã vậy thì theo ta!"
Đây không phải là đường về nhà sao, Vương Cẩm Tài không hiểu lắm, "Đi đâu?"
"Đi đường khác." Tô Thảo Nhi cười bí hiểm với y, "Chẳng phải ngươi muốn ngắm non xanh nước biếc à? Ta dẫn ngươi đi mở mang kiến thức một chút."
Nói cứ như lão gia ta không có kiến thức vậy, Vương Cẩm Tài bất mãn hừ một tiếng nhưng vẫn theo Tô Thảo Nhi chuyển hướng đi lên núi.
Đường núi quanh co, đỉnh núi sừng sững, vách núi cheo leo chìm trong sương mù, gió lạnh thấu xương.
Vương Cẩm Tài trèo đèo lội suối nửa ngày sức cùng lực kiệt, kết quả lại nhìn thấy cảnh tượng này.
"Ngươi dẫn đường kiểu gì vậy, đây rõ ràng là ngõ cụt!" Tức giận đến đỏ mặt tía tai, Vương Cẩm Tài rống lên: "Biết đi làm sao đây, chẳng lẽ nhảy xuống à?"
"Thông minh đấy," Tô Thảo Nhi tán thưởng gật đầu cười nói, "Đúng là nhảy xuống!"
"......"
Không phải chứ, Vương Cẩm Tài lùi lại một bước, "Ngươi chán hồng trần muốn tự sát à?"
"Dĩ nhiên không phải rồi, có ngươi sao ta nỡ chết được? Yên tâm đi, bất kể lúc nào nơi nào trong tình huống nào nhảy vách núi đều sẽ không chết đâu, khả năng nhảy xuống tìm ra bí kíp võ công, thần tiên cao nhân, vàng bạc châu báu vẫn khá lớn đấy," Tô Thảo Nhi tươi cười, đôi mắt cong cong, hoàn toàn không giống như đang gạt người, "Hiếm khi có dịp, muốn thử không?"
Có vàng bạc châu báu thì thế nào, mang xuống âm phủ xài hay sao? Vương Cẩm Tài có tham tiền cũng không tới mức đó, hoảng sợ liên tục xua tay lắc đầu, kiên quyết từ chối.
"Vậy chúng ta đi thôi."
Không thèm quan tâm ý kiến của y, Tô Thảo Nhi túm lấy người rồi nhảy xuống vách núi bên dưới.
"A a a a quỷ xui xẻo ngươi muốn chết còn phải kéo ta theo sao?!" Vương Cẩm Tài nghẹn ngào gào lên, lập tức sinh ra cảm giác chết không nhắm mắt: Không được, ta chưa thể chết được, tám trăm lượng bạc của ta còn chưa cầm tận tay đâu!
Gió lướt qua tai vù vù, dưới vách núi là một mảng xanh um, bọn họ rơi thẳng xuống kiểu gì cũng tan xương nát thịt —— Í? Hình như không nát thì phải?
Nhẹ nhàng giẫm lên ngọn cây lấy đà vọt tới một cái cây khác, Tô Thảo Nhi nhảy xa mấy trượng tới phía trước. Tình hình này so với lúc hắn nhảy tới nhảy lui trên nóc nhà người ta không có gì khác biệt, chỉ đổi từ thành trấn đến núi rừng, nhìn hơi giống khỉ. Còn Vương Cẩm Tài bị hắn kẹp dưới nách, hai mắt trợn to, nước dãi chảy ròng ròng, kinh ngạc sửng sốt.
Nhìn núi non xanh biếc như vậy đúng là cảnh đẹp tuyệt trần.
"Ta nói này...... ngươi muốn nhảy bao lâu nữa?"
Tầm mắt lúc cao lúc thấp, cả người lúc lên lúc xuống, cảnh có đẹp hơn thì cũng không chịu nổi, Vương Cẩm Tài đầu váng mắt hoa, "Ta sắp nôn rồi."
"Ráng chịu đi!" Tô Thảo Nhi cổ vũ y, "Kiên trì chính là thắng lợi! Nghe thấy tiếng nước trước mặt không? Khu rừng dưới này có không ít độc trùng rắn rết đâu, chỉ cần đến bờ sông kia là được rồi, ta sẽ buông ngươi ra ngay."
Thôi được, Vương Cẩm Tài cố gắng nhẫn nhịn.
Quả nhiên đến bờ sông Tô Thảo Nhi buông y ra, còn nói đây là đường tắt, đi dọc sông này là có thể về lại trấn. Vương Cẩm Tài bán tín bán nghi, nếu thật sự có đường tắt thì sao y chưa bao giờ nghe người ta nhắc tới?
"Có nhiều đồ ăn lắm." Tô Thảo Nhi cười nói, "Lang sói hổ báo lợn rừng gấu đen, muốn gì có nấy, đúng lúc lương khô của chúng ta cũng chẳng còn bao nhiêu, đi đường này là thích hợp rồi."
Vương Cẩm Tài giật mình, cái này...... có chắc là ai ăn ai không?
Dù sao phóng lao cũng phải theo lao, đã đến đây rồi thì đành phải đi theo Tô Thảo Nhi. Xuôi theo dòng nước, trên đường hái quả dại bắt thú rừng, ăn uống không thành vấn đề. Mệt mỏi thì nghỉ ngơi trên bờ, bẩn thỉu thì xuống sông tắm, ban ngày Tô Thảo Nhi nướng thịt trên tay ăn, ban đêm nhóm lửa ngủ dưới gốc cây.
Cứ thế trời sinh trời nuôi, một xu cũng không cần tốn, thật sự là quá thoải mái rồi!
Từ lúc đầu phẫn uất cho tới bây giờ vui vẻ, Vương Cẩm Tài bất tri bất giác đã đi cùng Tô Thảo Nhi hơn mười ngày.
Ngày đầu tiên đi bộ, toàn thân Vương Cẩm Tài rã ra từng mảnh, mỏi mệt không chịu nổi, Tô Thảo Nhi vừa cười nhạo y vừa giúp y đấm bóp, đến ngày thứ hai đau nhức giảm đi nhiều nên tiếp tục lên đường. Cứ thế lặp đi lặp lại mấy ngày, Vương Cẩm Tài đã quen dần, đi nhanh cũng không thở gấp, đi đứng càng mạnh mẽ hơn. Lúc xuống sông tắm rửa Tô Thảo Nhi chọt vào ngực y, "Hình như ngươi có thêm mấy lạng thịt thì phải, cơ ngực lớn hơn rồi!"
Núm vú bị đâm chọt, Vương Cẩm Tài hừ một tiếng rồi hùng hổ phản kích nắm chặt núm vú Tô Thảo Nhi, "Muốn chọt thì tự chọt mình đi, ngươi còn lớn hơn ta kìa!"
"Ai da ngươi đáng ghét quá đi à......!"
Trên miệng là ngữ khí thẹn thùng buồn nôn muốn chết, trên tay lại tung một chưởng đánh Vương Cẩm Tài ngã xuống nước, còn đè đầu y vò vò. Vương Cẩm Tài bị sặc nước thì tức giận vung tay loạn xạ, trong lúc giãy dụa túm được sợi dây đỏ trên cổ Tô Thảo Nhi.
Tô Thảo Nhi ngoan ngoãn để y đạp nước nổi lên, "Buông tay buông tay, đừng giật đứt của ta."
"Cho ngươi đè đầu ta này!" Vương Cẩm Tài nắm dây đỏ kéo đầu Tô Thảo Nhi qua hung ác gõ đến khi đã tay mới chịu buông ra.
Thật ra Vương Cẩm Tài chú ý đến sợi dây đỏ này lâu lắm rồi, bởi vì phía trên có đeo một đồng xu. Từng thấy người đeo trân châu mã não, người đeo vàng bạc ngọc thạch nhưng chưa từng thấy ai đeo đồng xu. Tô Thảo Nhi bình thường cũng không quý báu vật này lắm, có khi lấy xuống ngắm nghía rồi tiện tay để một bên.
Vương Cẩm Tài thừa cơ cầm lên xem, quả thật chỉ là đồng xu bình thường hơi cũ một chút. Không hiểu sao Tô Thảo Nhi luôn mang theo vật này bên người, Vương Cẩm Tài không khỏi nghi ngờ. Chẳng lẽ hắn ghen tị người ta đeo vàng đeo ngọc nên mới bắt chước ư?
Nghĩ vậy liền sinh lòng thương cảm, tuy Vương Cẩm Tài có ý chí sắt đá nhưng cũng thấy tội nghiệp dùm Tô Thảo Nhi, ánh mắt nhìn hắn mang theo vẻ thương hại.
"A!" Vương Cẩm Tài đau đớn kêu lên, "Đồ khốn! Sao ngươi đánh ta?"
"Ngươi đang nghĩ bậy bạ gì đó," Gân xanh nhảy thình thịch hai bên thái dương của Tô Thảo Nhi, "Không phải như ngươi nghĩ đâu!"
"Chứ sao?" Vương Cẩm Tài tò mò hỏi.
"Hầy......" Thở dài một hơi, Tô Thảo Nhi dựa vào bên bờ chậm rãi nói, "Chuyện là thế này."
Mười năm trước, là người thừa kế bang chủ Cái Bang, Tô Thảo Nhi mười bốn tuổi bắt đầu tự lập ra ngoài, vào Nam ra Bắc xin cơm. Khi đó hắn còn là cậu nhóc choai choai, một là không có bát ăn xin vua ban của cha hắn, hai là không có kính râm Tây Dương để giả mù, ba là không có thủ đoạn cáo già gạt người nên thường xuyên không xin được gì, chỉ có thể lên núi tìm đồ ăn, nhân tiện chặt ít củi đổi lấy tiền xài.
Thời gian nghèo khổ trôi qua, Tô Thảo Nhi quần áo tả tơi bẩn thỉu, vô cùng đáng thương. May nhờ có tạo hình tiêu chuẩn khiến người nghe thương tâm người gặp rơi lệ nên số người bố thí cho hắn ngày càng nhiều.
Ngày nọ hắn đến một trấn nhỏ ở phương Nam có hoa quế nở đầy, nghe nói nơi này dân chúng thuần phác, quả nhiên chưa đầy nửa ngày Tô Thảo Nhi đã thu hoạch được tương đối khá. Cầm tiền mua một cái bánh nướng to, Tô Thảo Nhi ngồi xổm ven đường đang định ăn thì một giọng nói làm hắn khựng lại.
"Này, thiếu gia ta ban cho ngươi đó."
Một thiếu niên có vẻ không lớn hơn Tô Thảo Nhi bao nhiêu móc ra đồng xu, đứng trước mặt hắn cắn răng nghiến lợi nói.
Một xu còn bố thí miễn cưỡng như thế, Tô Thảo Nhi thầm nghĩ đây là quỷ keo kiệt cỡ nào chứ. Nhưng có thể khiến quỷ keo kiệt này bỏ tiền thì chứng tỏ mình đã thành công rồi.
Tô Thảo Nhi nói cám ơn rồi đưa tay nhận lấy.
"Khoan đã!" Thiếu niên nhăn nhó nói, "Ta không muốn cho ngươi nhiều như vậy, thối tiền lại cho ta đi."
"Hả?" Tô Thảo Nhi ngây người, một xu còn đòi thối? Làm sao thối được, dùng Đại Lực Kim Cương Chỉ tách ra hai nửa chia ngươi một nửa sao? Nhưng võ công này ta còn chưa học được nha!
"Không có tiền thối......"
Thèm thuồng nhìn chằm chằm vào bánh nướng trên tay Tô Thảo Nhi, thiếu niên ấp úng nói, "Cho ta cắn mấy miếng bánh nướng nhé?"
"Hử?" Nhất thời không hiểu đây rốt cuộc là tình huống gì, Tô Thảo Nhi vô thức cúi đầu nhìn bánh nướng trong tay.
Tưởng động tác này của hắn là đồng ý, thiếu niên không hề khách khí cầm bánh nướng của hắn gặm mấy miếng. Bộ dạng kia hệt như ba ngày chưa ăn cơm, trong đầu Tô Thảo Nhi hỗn loạn tưng bừng, Trang Chu mộng hồ điệp, hồ điệp mộng Trang Chu, y là tên ăn mày hay ta là tên ăn mày, ta là tên ăn mày hay y là tên ăn mày?
Thiếu niên ăn xong bánh nướng liền đi mất, tay trái Tô Thảo Nhi cầm đồng xu, tay phải cầm bánh nướng còn lại non nửa, nghĩ thầm: Không đúng! Y cho ta một xu, sau đó ăn hết hơn nửa cái bánh nướng ta bỏ hai xu ra mua, chẳng phải ta bị lỗ rồi sao?
Tô Thảo Nhi chỉ mới mười bốn tuổi ôm ngực, cảm giác thất bại như sóng biển cuồn cuộn ập tới. Thế mà còn có kẻ chiếm tiện nghi của tên ăn mày nữa sao? Hắn bị lộ tẩy chỗ nào sao? Bộ dạng của hắn còn chưa đủ thê thảm sao? Nhưng rõ ràng hắn đã tuân theo quy củ Cái Bang rồi mà, rốt cuộc sai ở đâu? Thất bại quá, đã làm tên ăn mày mà còn thất bại như thế!
Vì chuyện này mà Tô Thảo Nhi trầm cảm hết mấy tháng, sau đó đồng xu kia thường đeo trên người hắn......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.