Nói tới nói lui, Vương Cẩm Tài vẫn bị bắt "bay" trên trời một nén nhang mới hạ xuống đất, lại còn đáp thẳng xuống sân sau của một tòa nhà lớn.
Tòa nhà này có rất nhiều phòng đan xen vào nhau, rường cột chạm trổ, nguy nga rộng lớn, nhìn là biết chủ nhân rất giàu có. Nhưng sáng sớm chưa có ai ngoại trừ mấy người quét rác canh cổng, thấy Tô Thảo Nhi cũng chẳng phản ứng gì, ai nấy đều u ám đầy tử khí.
"Ngươi không nhầm đấy chứ," Vương Cẩm Tài khiếp đảm nói, "Nơi này hình như đâu có phát đồ ăn?"
"Ai nói không phát, đi theo ta."
Gật đầu với mấy người quét rác canh cổng xem như chào hỏi, Tô Thảo Nhi quen cửa quen nẻo dẫn Vương Cẩm Tài vào bếp. Đầu bếp đang bận rộn thấy Tô Thảo Nhi cũng không lên tiếng mà chỉ yên lặng đưa tới hai đôi đũa.
"Có thể ăn thật sao?" Vương Cẩm Tài cầm lấy đũa Tô Thảo Nhi đưa cho y, nhìn điểm tâm bày đầy bàn líu lưỡi hỏi, "Ngươi và người ở đây có quan hệ thế nào, kỳ quái thật đấy, lỡ ăn xong họ đòi chúng ta trả tiền thì sao?"
Tô Thảo Nhi vẫn chưa trả lời thì đầu bếp đã kêu thảm một tiếng, hình như cắt trúng vào tay.
"Không đâu," Tô Thảo Nhi cười híp mắt gắp xíu mại vào miệng, "Trong vòng nửa canh giờ cứ yên tâm mà ăn."
Còn có thời hạn nữa cơ à? Thấy Tô Thảo Nhi ăn ngon lành như vậy, Vương Cẩm Tài cũng mạnh dạn ăn như lốc cuốn.
Nửa canh giờ trôi qua rất nhanh.
"Phải về rồi đúng không?" Vương Cẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-an-xin-mu-bat-hanh/1739234/chuong-6-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.