Chương trước
Chương sau

Nghe được những lời này, Liễu Ngọc Như ngạc nhiên trong chốc lát rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Sở dĩ Lạc Tử Thương có thể có được vị trí như ngày hôm nay lý do quan trọng nhất chính là hắn đại diện cho vùng Dương Châu, một khi hắn không thể nắm quyền điều khiển Dương Châu được nữa thì đối với Phạm Ngọc mà nói hắn cũng chẳng còn bao nhiêu giá trị lợi dụng. Mà hắn cày cấy ở Đông Đô đã lây, dĩ nhiên Dương Châu sớm đã thay đổi.
Liễu Ngọc Như hiểu rõ ý định của Cố Cửu Tư, gật đầu nói: “Ta hiểu rồi.’’
Nói rồi, nàng quay đầu nhìn về phía đứa nhỏ, do dự một lát, chậm rãi nói: “Ta sẽ mang Cẩm nhi bên người.’’
Bây giờ Cố Cẩm vẫn còn cần bú sữa, không thể nào rời khỏi Liễu Ngọc Như, Cố Cửu Tư nghe nàng nói như vậy, ngây người một lúc, trầm mặc không nói một lời.
Để cho Liễu Ngọc Như đi, hắn đã có suy tính cân nhắc riêng của mình. Liễu Ngọc Như thông minh nhạy bén, một năm nay chuyện làm ăn của nàng cũng đã thâm nhập đến tận Dương Châu, đồng thời nắm trong tay rất nhiều nhân thủ ở vùng đất này, việc nàng đến Dương Châu sẽ thuận lợi hơn bất cứ người nào có mặt ngay lúc này. Điều quan trọng nhất chính là, Liễu Ngọc Như là một nữ nhân, càng dễ dàng tiếp cận với Cơ phu nhân, hơn nữa nàng là người duy nhất trong nhóm của bọn họ có mối quan hệ nhất định với Lạc Tử Thương.
Trước đó Cố Cửu Tư sớm đã chú ý đến Dương Châu, mặc dù Lạc Tử Thương phòng thủ Dương Châu vô cùng kiên cố chắc chắn, người của hắn cũng không có nhiều tin tức giá trị mang đến đây, nhưng hắn cũng có thể phỏng đoán một chút, sở dĩ Cơ phu nhân nguyện ý an phận làm một bù nhìn như thế đơn giản là vì, trong lòng nàng vẫn còn có một chút kỳ vọng khác đối với Lạc Tử Thương. Trong suy nghĩ của Cơ phu nhân, có lẽ Dương Châu chính là vùng trời riêng của nàng và Lạc Tử Thương, cho nên muốn chặt đứt sự kỳ vọng này, cần phải bắt đầu ra tay từ mối quan hệ của hai người kia, nhưng nếu như vậy, bọn họ sẽ phải hiểu rõ con người Lạc Tử Thương nhiều thêm nữa. Từ những lý do trên, cũng chỉ có Liễu Ngọc Như là ứng cử viên tốt nhất trong mấy người bọn họ.
Nhưng nghe Liễu Ngọc Như nhắc đến cái tên Cố Cẩm, Cố Cửu Tư nhất thời lại hơi do dự, hắn nhớ rõ lúc trước  Ngọc Như đến Dương Châu thu lương trên đường đi đã phải gặp nguy hiểm rình rập như thế nào, bây giờ Cố Cẩm còn chưa đầy nửa tuổi, hắn không quan tâm chăm sóc tốt vợ con thì thôi đi, lúc này còn muốn nàng tách ra khỏi mình…
Hắn nhất định phải nhanh chóng chạy đến chỗ Chu Cao Lãng ổn định thế cục trước mắt, nhưng đồng thời cũng muốn đến Dương Châu…
Liễu Ngọc Như nhìn thấy Cố Cửu Tư im lặng, lập tức hiểu rõ suy nghĩ trong đầu hắn, nàng cho người ôm Cố Cẩm tới, chỉ huy người chuẩn bị xe ngựa sẵn sàng đâu vào đấy, sau đó nói với Diệp Vận và Vân Vân: “Hai người đi cùng ta chuyến này đi.’’
“Ngọc Như…’’
“Lạc Tử Thương sẽ nhanh chóng giải quyết xong tất cả mọi chuyện ở Đông Đô sau đó đuổi theo truy kích các người, nếu các người phải mang theo chúng ta bên cạnh nữa sợ rằng sẽ càng thêm nguy hiểm.” Liễu Ngọc Như giương mắt nhìn về phía Cố Cửu Tư, bình tĩnh nói: “Ta sẽ mang theo con bên mình, mấy người dẫn binh tiếp tục lộ trình, chúng ta sẽ xuôi theo phía nam đến Dương Châu.’’
“Cố đại nhân,’’ Diệp Vận cũng lên tiếng, giọng nói nàng mệt mỏi yếu ớt, khàn khàn nói: “Ta sẽ đi với Ngọc Như đến đó, không sao đâu.”
Nghe vậy, Diệp Thế An cũng khuyên: “Cửu Tư, đi thôi.”
Tất cả mọi người xung quanh đều ra sức khuyên nhủ Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư khẽ cắn môi, cuối cùng duỗi tay ra ôm chặt Liễu Ngọc Như vào lòng, khàn khàn nói: “Xin lỗi nàng.’’
“Không sao đâu.”
Liễu Ngọc Như dịu dàng nói: “Sau khi quay về nhớ ôm con nhiều hơn là được.”
Cố Cửu Tư đáp lại, buông Liễu Ngọc Như ra, hắn lớn tiếng chỉ huy người chia làm hai đội, để Vọng Lai đi theo bên cạnh Liễu Ngọc Như, tất cả xe ngựa cũng để cho nàng, sau đó hắn đưa nàng lên xe ngựa rồi đưa mắt nhìn theo mấy người bọn họ rời đi.
Lúc này, cuối cùng Chu Tư Quy cũng đã tỉnh lại, trước đó nha hoàn sợ hắn khóc nên đã cố ý đút thuốc, bây giờ tỉnh lại, lập tức oa oa lớn tiếng gào khóc, Diệp Thế An ôm Chu Tư Quy không được, mộc nam ôm hắn hắn cũng không nín khóc, luống cuống chân tay nói: “Công tử, hắn khóc không ngừng, phải làm sao bây giờ?’’
Nghe mộc nam nói như vậy, Cố Cửu Tư mới hồi phục tinh thần, hắn nhận lấy đứa nhỏ từ trong tay mộc nam, hắn đã ôm Cố Cẩm thành thạo quen tay, lúc này ôm Chu Tư Quy, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng hắn, nói với người bên cạnh: “Làm chút sữa gạo đến đây đi.”
Trước khi đi, Liễu Ngọc Như đã cố ý để lại sữa gạo cho Chu Tư Quy, Cố Cửu Tư lấy sữa gạo đút cho Chu Tư Quy ăn, sau đó dùng một tấm vải địu đứa nhỏ trước người mình rồi xoay người lên ngựa, dẫn tất cả mọi người nhanh chóng lên đường đến U Châu.
Hai đội nhân mã, một nam một bắc, đi ngược chiều nhau.
Nhóm người Cố Cửu Tư và Diệp Thế An không ngừng cưỡi ngựa rong ruổi, mưa gió như đao.
Còn mấy người Liễu Ngọc Như và Diệp Vận ngồi trong xe ngựa, chạy về phía đường sông gần nhất.

Liễu Ngọc Như ôm Cố Cẩm, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng nàng, hát một tiểu khúc dỗ Cố Cẩm ngủ.
Diệp Vận ngồi đối diện nàng, lúc này đã không còn người ngoài bên cạnh, nàng ngồi trên xe ngựa, vẫn luôn bất động không nhúc nhích, lặng lẽ quay đầu nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ. Sắc trời hôm nay không đẹp cho lắm, mây đen u ám nghìn nghịt một mảnh Liễu Ngọc Như ru Cố Cẩm ngủ xong, ngẩng đầu nhìn lên Diệp Vận, nàng trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng mở miệng nói: “Muốn khóc thì cứ khóc đi.”
Diệp Vận nghe Liễu Ngọc Như nói vậy, nàng không lên tiếng, vẫn nhìn chằm chằm bên ngoài không quay đầu lại, một lát sau nàng mới nói: “Lúc phụ mẫu qua đời ta đã khóc đủ rồi, hôm nay không muốn khác nữa.”
Liễu Ngọc Như không nên phải khuyên bảo an ủi nàng thế nào, Diệp Vận ở bên cạnh nhìn bầu trời bên ngoài, một lúc lâu sau, nàng chậm rãi nói: “Tỷ còn nhớ phụ thân tỷ không?’’
Nghe được lời này, Liễu Ngọc Như ngẩn người trong chốc lát, nàng rũ mắt, trả lời: “Phụ thân ta… Muội cũng biết rồi đấy. Nếu hoàn toàn không nghĩ đến, cũng không nhìn thấy, hắn không được xem là một người cha tốt, nhưng sự thật là ta ăn của Liễu gia, ở Liễu gia, công ơn sinh dương này ta vẫn ghi nhớ trong lòng, chỉ là hắn thực sự khiến trái tim ta rét lạnh.”
Liễu Ngọc Như thở dài một tiếng: “Ta nghĩ, bây giờ ta muốn đi tìm hắn không phải là chuyện dễ dàng, nếu hắn muốn tìm ta lại vô cùng dễ dàng, nhưng một thời gian dài như thế hắn vẫn không đến tìm ta. Hoặc là người không còn nữa, hoặc là không muốn nhìn thấy ta, ta đoán có lẽ là hắn không muốn nhìn thấy ta cũng nên.”
Diệp Vận lẳng lặng lắng nghe, nàng chơi giày ra, dựa vào vách tường xe ngựa, cuộn người lại tự ôm lấy chính mình, nhỏ giọng nói: 
“Ta tưởng rằng đến Đông Đô rồi sẽ chấm dứt tất cả mọi đau thương, cho dù có bất cứ sóng to gió lớn nào cũng không phải đối mặt với sinh ly tử biệt nào nữa.”
“Nhưng có lẽ đời trước Diệp gia của ta không cung phụng Bồ Tát thật tốt,’’ Diệp Vận cười khổ,  “Bây giờ thúc phụ cũng đi rồi, sợ rằng trưởng bối trong nhà chẳng còn lại người nào nữa.”
Diệp Vận nói ra những lời này, giọng nói bỗng run rẩy: “Thực sự ta rất nhớ phụ thân mình, người đối với ta rất tốt rất yêu thương, ta đang nghĩ, nếu như người còn ở trên thế gian này, có lẽ tất cả mọi chuyện sẽ tốt đẹp.”
Liễu Ngọc Như không nói nên lời, hai người cứ thế trầm mặc một lúc, nàng đột nhiên cảm thấy, Diệp Vận bây giờ vẫn là Diệp Vận của năm đó, vẫn là một tiểu cô nương ngây thơ vô ưu vô tư ấy.
Nàng không quen an ủi người khác, bởi vì người như nàng gặp phải chuyện gì cũng yên lặng giấu trong lòng mình. Nàng không biết an ủi sẽ có ích lợi gì, nhưng nàng cũng biết, lúc này mình phải nói gì đó, nàng mím môi, cuối cùng nói: “Ca ca muội vẫn còn ở bên cạnh ngươi mà.”
Nói rồi, nàng lại tiếp tục bổ sung: “Hơn nữa, Thẩm Minh cũng ở đây.”
Nghe được cái tên Thẩm Minh, lông mi Diệp Vận khẽ run rẩy, Liễu Ngọc Như nói tiếp: “Cả cuộc đời muội chắc chắn sẽ luôn có những người khác nhau ở bên cạnh mình. Trưởng bối đã rời đi, nhưng sẽ có người mới xuất hiện đồng hành cùng muội trên chặng đường tiếp theo, sau này, có lẽ muội cũng sẽ giống như ta, trở thành một trưởng bối của người khác.”
Nói đến đây, Liễu Ngọc Như khẽ cười: “Đây có lẽ là con đường mà cả đời này của chúng sẽ phải bước đi.”
“Vậy thì con đường này cũng quá đắng chát rồi.”
Diệp Vận cười khổ: “Vận may của chúng ta không tốt, không thể đuổi kịp thời kỳ hoàng kim hưng thịnh của Đại Vinh để thỏa thích tận hưởng cuộc sống an nhàn cả đời. Vừa khéo lại sinh ra trong thời đại hỗn loạn, bị cuốn vào vòng xoay tranh quyền đoạt lợi này, ba năm qua, ta có cảm giác như mình đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ so với ta của mười mấy năm trước.”
“Có lẽ đây chính là một cuộc gặp gỡ tình cờ cũng nên,” Liễu Ngọc Như ôn hòa nói, “Trải qua giông tố mới thấy tất cả mọi thứ đều đáng trân trọng.”
Diệp Vận cười cười, không tiếp lời nàng, Liễu Ngọc Như cũng không nói thêm nữa, cuộc đời của nàng và Diệp Vận hoàn toàn khác biệt, trong thời buổi loạn lạc này, nàng vừa lúc gặp được Cố Cửu Tư, người kia ở bên cạnh nàng, che chở bảo vệ cho nàng, người khác gặp loạn lạc đều là sinh ly tử biệt, nhưng đối với Liễu Ngọc Như mà nói, bởi vì có Cố Cửu Tư, nhân sinh tựa như một hồ nước đọng nhàm chán bỗng nhiên được thay đổi một cách diệu kỳ.
Nhưng không phải người nào cũng may mắn như nàng, nếu lúc này nàng nhiều lời thêm nữa thì chính là rắc muối vào miệng vết thương đang rỉ máu của người khác, nàng ngẫm nghĩ một chút rồi ôm Cố Cẩm đi đến ngồi xuống bên cạnh Diệp Vận, duỗi tay kéo Diệp Vận tựa đầu lên vai mình, sau đó dịu dàng nói: “Muội ngủ đi, ta sẽ ở bên cạnh muội.”
Diệp Vận không nói gì, mái tóc che khuất nửa khuôn mặt nàng, nàng nhắm mắt lại, dựa vào Liễu Ngọc Như, phảng phất như đã ngủ, nhưng một lát sau, Liễu Ngọc Như phát hiện bả vai mình đã ướt đẫm lúc nào không hay biết.
Liễu Ngọc Như đổi từ đường bộ thành đường thủy, xuôi theo dòng sông đi đến phía nam, chưa đầy ba ngày đã đến Dương Châu. Sau khi đến Dương Châu, nàng dẫn người đến Hoa Dung trước tiên, ông chủ cửa hàng Hoa Dung Thủy Hương này chính là do một tay Liễu Ngọc Như lựa chọn đưa đến Dương Châu, Thủy Hương vừa nhìn thấy Liễu Ngọc Như lập tức dẫn nàng và mọi người vào trong nghỉ ngơi, Liễu Ngọc Như sắp xếp cho mấy người còn lại xong rồi hỏi Thủy Hương: “Ngươi có người ở trong Vương phủ không?’’
Thủy Hương nghe Liễu Ngọc Như nói vậy, hơi nghi hoặc: “Có thì có, phu nhân muốn làm gì ạ?’’
“Người ở vị trí nào?’’
 Thấy Liễu Ngọc Như hỏi, mặc dù Thủy Hương cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng vẫn đáp lại như thường. Người của nàng trong Vương phủ đều là mấy hạ nhân râu ria không quan trọng, vị trí cao nhất cũng chỉ có một nha hoàn nhị đẳng trong nội viện của Cơ phu nhân, một  nha hoàn với thân phận như thế dĩ nhiên sẽ không thể biết được những chuyện cơ mật gì. Liễu Ngọc Như suy nghĩ một chút, lại bảo Thủy Hương chuyển thông tin của tất cả các quan viên ở Dương Châu bây giờ và cuộc đời của bị Cơ phu nhân này đến đây.
Năm xưa Cơ phu nhân chẳng qua cũng chỉ là một vũ nữ trong phủ của Vương Thiện Tuyển, bởi vì dung mạo xinh đẹp như hoa, hơn nữa từng được sủng ái nên từ một vũ nữ cất nhắc lên làm tì thiếp, còn sinh ra nhi tử nhỏ nhất cho Vương Thiện Tuyền. Sau khi sinh hạ nhi tử xong, Vương Thiện Tuyển chẳng còn mặn mà sủng ái nàng như trước nữa, bỏ quên nàng phía sau hậu viện, tiếp tục sủng hạnh một người mới. Tính tình nàng kiêu ngạo ương ngạnh, sau đó lại bị các thê thiếp khác của Vương Thiện Tuyền bỏ đá xuống giếng, nhân cơ hội trả thù, cho đến khi Vương Thiện Tuyền qua đời, sau khi Lạc Tử Thương dọn dẹp sạch sẽ các công tử khác của Vương gia xong mới nâng đỡ nàng lên.
Bởi vì mang nặng ơn nghĩa với Lạc Tử Thương, hoặc là nàng vẫn phải phụ thuộc vào hắn nên mới an phận ngồi làm một con bù nhìn của Lạc Tử Thương.
“Nhưng có một chuyện mà tất cả mọi người ở trong Vương phủ đều biết rõ.”
Thủy Hương đứng bên cạnh Liễu Ngọc Như, nhỏ giọng nói: “Trong lòng vị Cơ phu nhân này có Lạc Tử Thương, năm đó lúc Lạc đại nhân vẫn còn ở Dương Châu, nàng từng nhiều lần triệu Lạc đại nhân vào phủ nghị sự vào ban đêm,  nhưng đều bị Lạc đại nhân từ chối. Từ trước đến giờ Lạc đại nhân vẫn gặp mặt Cơ phu nhân vào ban ngày, hơn nữa còn có phải có những người khác ở bên cạnh.”
“Lạc Tử Thương sợ nàng ta làm bẩn trong sạch của hắn sao?’’
Vân Vân ở bên cạnh bật cười thành tiếng, Thủy Hương mím môi, dường như cũng đang cười nhạo, Diệp Vận ngồi một bên nghe được những lời này, lạnh mặt nói: “Vị Cơ phu nhân này chính là người có thể làm ra được những chuyện như thế đấy!’’
Liễu Ngọc Như nghe vậy, quay đầu lại nhìn về phía Diệp Vận: “Ngươi quen nàng ta sao?’’
“Đã từng gặp ở Vương phủ.”
Diệp Vận gằn giọng, Liễu Ngọc Như lập tức biết được nàng đang nhớ đến khoảng thời gian không mấy tốt đẹp kia của mình, Liễu Ngọc Như cũng không muốn hỏi, tiếp tục mở danh sách các quan viên của Dương Châu ra, nàng nhìn từng người từng người một, cho đến khi nhìn thấy danh sách khách khanh* của Vương phủ, nàng đột nhiên chú ý đến một cái tên: “Trần Tầm.”
(*Khách khánh: Thời xưa dùng để chỉ những người ở các nước chư hầu làm quan ở bản quốc.)
Nàng hơi sửng sốt, trong đầu nhanh chóng lóe lên một ý nghĩ.
Năm đó trong hai vị huynh đệ tốt của Cố Cửu Tư, Dương Văn Xương đã không còn, mà Trần Tầm cũng đã bỏ chạy, sau đó bọn họ lại phân tán khắp nơi, hình như Cố Cửu Tư cũng đã có ý đi tìm Trần Tầm nhưng không có bất cứ tung tích nào, hôm nay lại nhìn thấy cái trên quen thuộc ở chỗ này, trong lòng Liễu Ngọc Như không khỏi sinh ra mấy phần ảo tưởng.
Nàng vội vàng nói với Thủy Hương: “Ngươi đi tìm người vị khách khanh này tên Trầm Tầm này giúp ta.”
Thủy Hương đáp lời, lập tức cho người đi tìm, Liễu Ngọc Như tiếp tục xem mấy vị quan viên Dương Châu khác.
Bây giờ Lạc Tử Thương không ở Dương Châu, người đảm nhận mọi việc chính là phụ tá thân cận nhất của Lạc Tử Thương -Tiêu Minh.
Nghe nói người tên Tiêu Minh này chính là sư đệ của Lạc Tử Thương lúc còn đi theo Chương Hoài Lễ, cùng với Lạc Tử Thương tình như thủ túc, hắn là một thanh niên rất có năng lực đồng thời cũng đầy tham vọng, năm nay chỉ mới mười chín tuổi nhưng đã là nhân vật quan trong bậc nhất Dương Châu chỉ đứng sau Lạc Tử Thương mà thôi.
Trong lòng Liễu Ngọc Như âm thầm tháo gỡ mối quan hệ của tất cả người này một lần, sau đó lại nghe thấy Thủy Hương nói: “Phu nhân, đã tìm được người rồi ạ!’’
Liễu Ngọc Như nghe vậy, đáp lại một tiếng, nàng đứng dậy phân phó Ấn Hồng ở lại chăm sóc trông coi Cố Cẩm cẩn thận, rồi mang mũ có rèm che lên đầu, sau đó nhanh chóng theo Thủy Hương đi ra ngoài.
Đi theo Thủy Hương một đoạn đường, Liễu Ngọc Như lập tức ý thức được bọn họ đang đi đến đâu.
Nàng quen cửa quen nẻo đi thẳng đến sòng bạc Tam Đức, hai nữ nhân như các nàng đột nhiên đi vào sòng bạc thực sự quá mức hấp dẫn ánh mắt của mọi người, Liễu Ngọc Như và Thủy Hương quyết định đi vào quán trà  ở đối diện ngồi xuống, hai người đợi một lúc, trời đã dần dần sập tối, bên ngoài đang đổ cơn mưa nhỏ, một nam nhân mang mũ có rèm, che ô, trong tay vung vẩy một bao tiền, miệng khẽ ngâm nga một giai điệu nào đó đi ra khỏi sòng bạc.
 “Chính là hắn.”
Thủy Hương thấp giọng mở miệng, Liễu Ngọc Như lẳng lặng quan sát người đó một lát, gật đầu, đứng lên, mang theo mọi người đi ra ngoài.
Mấy người bọn họ đi theo nam nhân kia một đoạn đường, ngay khi người nọ bước vào trong con hẻm nhỏ, tựa như phát hiện ra điều gì đó, hắn đột ngột dừng bước, cánh tay đặt lên thân thanh kiếm treo ở ngang hông, sau đó quay đầu lại.
Liễu Ngọc Như che ô, lẳng lặng nhìn người trước mặt mình. Trên mặt người thanh niên phía trước để râu, trên đầu đội chiếc mũ có rèm che, trên khóe miệng có một nốt ruồi màu đen rất to, che giấu khuôn mặt vốn dĩ rất tuấn tú của hắn, hắn nhìn Liễu Ngọc Như, vẻ mặt cảnh giác ngắn ngủi tan biến, sau đó biến thành kinh ngạc, một lúc lâu sau, Liễu Ngọc Như bình tĩnh gọi hắn: “Trần công tử.”
Lúc này, Trần Tầm mới có thể xác định chắc chắn, hắn ngạc nhiên lên tiếng: “Liễu Ngọc Như?’’
****
Lúc Liễu Ngọc Như tìm được Trần Tầm, đoạn người của Cố Cửu Tư cuối cùng cũng đến được Vọng Đô.
Mấy người bọn họ đến bất ngờ không kịp báo trước, nhưng Cố Cửu Tư trong lòng tất cả mọi người rất có tiếng tăm và uy danh, hắn vừa xuất hiện trước cửa thành một cái, người trên thành Vọng Đô đã lập tức nhận ra được.
“Là Cố đại nhân!’’ 
Các tướng sĩ thủ thành nhanh chóng mở cửa cho Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư dẫn người chạy thẳng đến Chu phủ, lúc bọn họ đến Chu phủ, Chu Cao Lãng nhận được tin tức lập tức đến chính đường, chẳng qua là tốc độ của Cố Cửu Tư càng nhanh hơn, lúc Chu Cao Lãng đã đến thấy Cố Cửu Tư đang đứng ở chính đường chờ mình.
Chu Cao Lãng vừa xuất hiện, Cố Cửu Tư vội vàng ôm Chu Tư Quy đưa cho hắn rồi hành lễ, Chu Cao Lãng khoát khoát tay nói: “Không cần phải nhiều lời, ngươi…”
 “Cửu Tư!”
Hắn còn chưa dứt lời, bên ngoài đã vang lên giọng nói của Chu Diệp, Chu Diệp vội vàng xông vào, cắt đứt lời của Chu Cao Lãng, hắn túm chặt Cố Cửu Tư, hấp hấp nói: “Ngươi có mang Uyển Chi đến không?’’
Âm thanh của hắn quá lớn  dọa đến Chu Tư Quy, Chu Tư Quy oa oa gào khóc ngay tại chỗ, Chu Diệp cúi đầu nhìn về phía đứa nhỏ trong tay Chu Cao Lãng, trong khoảnh khắc nhìn thấy Chu Tư Quy, hắn lập tức ngẩn người, bật thốt: “Đây là…”
“Là Tư Quy.”
Cố Cửu Tư mở miệng trả lời hắn.
Suốt cả dọc đường gấp rút đến U Châu, Chu Tư Quy chỉ có thể ăn sữa gạo, sắc mặt đã không được tốt cho lắm, cũng may hắn vẫn ngoan ngoãn, trên đường đi không hề khóc nháo ầm ĩ nhiều lắm, lúc này gặp được Chu Diệp, không biết có phải là phụ tử liền tâm hay là thực sự  bị Chu Diệp dọa đến rồi, lập tức mở miệng khóc lớn trước  mặt hắn.
Chu Diệp ngơ ngác nhìn về phía Chu Tư Quy, Diệp Thế An ở bên cạnh bước lên nhắc nhở hắn: “Trước tiên đi tìm một bà vú cho hắn uống sữa đi, chỉ một đứa bé đã phải đi theo chúng ta bôn ba suốt cả đường, e là sẽ bị bệnh mất.”
Chu Diệp nghe được những lời này phục hồi tinh thần ngẩng đầu lên, nhìn thấy tấm vải trắng trên đầu Diệp Thế An, cuối cùng vẫn không nói một lời. Chu Cao Lãng không thể nhìn nổi được nữa, cho người ôm Chu Tư Quyxuống, sau đó nói với Cố Cửu Tư: “Rốt cuộc Phạm Ngọc đã làm ra chuyện gì mà phải khiến cho các ngươi mang theo đứa nhỏ ngàn dặm xa xôi chạy đến đây?’’
Nghe được những lời này, Cố Cửu Tư quay đầu lại nhìn về phía Chu Cao Lãng, nghiêm túc nói: “Tần Nam tố cáo Giang đại nhân giết hại toàn bộ Lạc gia, Phạm Ngọc mượn tội danh này lập tức bắt cữu cữu ta tống vào thiên lao, ngay trong đêm hôm đó hắn cho triệu ta, Trương đại nhân, Diệp đại nhân cùng vào cung, lại sai người bao vây phủ đệ của ban người chúng ta. Ta kịp thời phát hiện có gì đó bất thường nên đã trốn chạy, cho người đi cứu Chu phu nhân và Chu thiếu phu nhân nhưng lại phát hiện đối phương đã cho người mai phục trước đó, thiếu phu nhân cho nha hoàn liều chết đưa đứa nhỏ đến cho ta, ta dẫn tất cả người còn sống sót rời khỏi Đông Đô, còn Trương đại nhân và Diệp đại nhân, ngay đêm đó đã bị sát hại.”
Giọng điệu Cố Cửu Tư vô cùng bình tĩnh, Chu Cao Lãng lẳng lặng lắng nghe không nói một lời, trong ánh mắt Chu Diệp chỉ còn lại sự mờ mịt mông lung, ngơ ngác nhìn chằm chằm về phía trước, không biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì.
Một lúc lâu sau, Chu Cao Lãng bật cười.
“Ta đã sớm biết.” 
Hắn khẽ cười, giơ tay lên che trán mình, tựa như buồn tựa như vui. Cố Cửu Tư nhìn Chu Cao Lãng, hơi khom người, cung kính nói: “Chu đại nhân, Phạm Ngọc đã phế nội các, sợ rằng bước tiếp theo sẽ cho người triệu kiến đại nhân trở lại Đông Đô, đại nhân nên sớm quyết định thật tốt.”
“Quyết định…” Chu Cao Lãng cười cười, “Ta thì có thể quyết định gì chứ?’’
Nói rồi, hắn nhìn về phía Cố Cửu Tư: “Vợ con ta đều đang ở Đông Đô, hơn nữa tất cả binh mã ở U Châu này đều nghe theo lệnh của ta, ngươi bảo ta phải quyết định như thế nào!’’
Cố Cửu Tư nghe được những lời này, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ: “Nếu bây giờ ngài không đưa ra quyết định thì vợ con ngài thực sự sẽ mãi mãi ở lại Đông Đô, không bao giờ thoát khỏi đó được!’’
Nghe vậy, vẻ mặt Chu Cao Lãng trở nên cứng ngắc, Chu Diệp ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Khởi binh đi!’’
Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía hắn, thần sắc Chu Diệp bình tĩnh lạ thường, tựa như sau khi trải qua nỗi khiếp sợ và đau khổ tột cùng, lại đột nhiên bày ra một sự bình thản bất ngờ, hắn đứng dậy, bình tĩnh nói: “Hôm nay Phạm Ngọc dám làm như thế, chẳng phải là do hắn cảm thấy chúng ta sẽ không làm được gì hắn sao? Bây giờ lập tức khởi binh buộc Phạm Ngọc phải giao người. Đợi hắn giao người, chúng ta sẽ lui binh, từ đó trú quân ở U Châu, xưng Vương vùng đất này.”
“Đây chính là mưu phản!’’
Chu Cao Lãng nhìn chằm chằm vào Chu Diệp, Chu Diệp lẳng lặng nhìn Chu Cao Lãng: “Lúc này rồi mà ngài còn để ý đến chuyện mưu phản hay không mưu phản sao?’’
Chu Cao Lãng im lặng không nói gì, hai cha con trầm mặc đối mặt nhau, Chu Diệp không hề có ý định nhượng bộ, Cố Cửu Tư đứng ở một bên, sau khi suy nghĩ một lát, hắn mở miệng nói: “Có phải Chu đại nhân đang sợ các tướng lĩnh khác ở U Châu không dám theo ngài cùng khởi binh không?’’
Mọi người lại nhìn về phía Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư bình thản nói: “Chuyện này dễ thôi, hôm nay chúng ta sẽ lan truyền tin tức Phạm Ngọc đã giết hại Trương đại nhân và Diệp đại nhân ra ngoài, ngài mai cho người đóng giả làm thái giám từ Đông Đô đến truyền một đạo thánh chủ, nội dung trong thánh chỉ ấy chính là triệu hồi ngài trở về Đông Đô, tiếp tục tùy tiện tìm một lý do nào đó để xử tử những tướng lĩnh này.  Rồi ngài triệu tập bọn họ về doanh trướng của mình, sau chuyện này,’’ Cố Cửu Tư nhếch khóe môi, “Những tướng lĩnh đó sẽ giúp ngài xử lý.”
Nghe được những lời này, tất cả mọi người đều trầm mặc, Cố Cửu Tư nhìn thấy Chu Cao Lãng vẫn bất động, nói tiếp: “Hơn nữa, trong tay ta còn có một thứ.”
Chu Cao Lãng nhìn về phía hắn, Cố Cửu Tư lấy một chiếc hộp từ trong tay áo ra, đặt trước mặt Chu Cao Lãng.
“Đây là cái gì?”
Chu Cao Lãng nhíu mày, Cố Cửu Tư bình tĩnh nói: “Di chiếu.”
Vẻ mặt Chu Cao Lãng trở nên nghiêm túc, Cố Cửu Tư đưa tay mở chiếc hộp rồi lấy di chiếu ra, đưa đến trước mặt Chu Cao Lãng nói: “Di chiếu thứ hai của Tiên đế, nếu tân đế thất đức, có thể phế bỏ và lập lại.’’
Chu Cao Lãng khiếp sợ nhìn tấm di chiếu, im lặng không nói một lời.
Diệp Thế An nhìn thấy Chu Cao Lãng vẫn còn do dự, lạnh lùng nói: “Chu đại nhân, coi như ngài không vì quyền thế, vậy thì ngài cũng phải nghĩ đến các huynh đệ của mình ở Đông Đô chứ. Thúc phụ ta là bằng hữu thân thiết với ngài thời còn niên thiếu, Trương đại nhân với ngài càng là bằng hữu chí cốt sống chết có nhau, hôm nay bọn họ chết oan ức dưới lưỡi dao của người khác, ngài cứ trơ mắt nhìn thế sao?’’
Chu Cao Lãng vẫn im lặng không nói một lời, hắn bình tĩnh nhìn cuốn di chiếu trước mặt mình, làm ra vẻ suy tư. Diệp Thế An tiến về phía trước một bước, kích động nói: “Bây giờ ngài còn đang do dự cái gì nữa? Người nhà của ngài vẫn còn đang ở Đông Đô, hơn nữa đều là nữ quyến, Phạm Ngọc hoang dâm vô đạo, các người còn để các nàng ở Đông Đô một ngày thì nguy hiểm nhiều hơn một phần, hiện tại lập tức khởi binh tiến thẳng vây chặt lấy Đông Đô, buộc bọn họ phải giao người ra, sau đó san bằng Đông Đô bắt sống Phạm Ngọc và Lạc Tử Thương, lấy đầu của bọn họ dâng cho bách tính mới là chuyện nên làm! Đám người các ngươi con đang do dự cái gì nữa!’’
“Thế An,” Cố Cửu Tư đưa tay khoác lên vai Diệp Thế An, hơi thở Diệp Thế An dồn dập gấp gáp, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, gắt gao nhìn chằm chằm tất cả mọi người, Cố Cửu Tư nhẹ nhàng vỗ vỗ hắn, bình thản nói: ‘’Bình tĩnh chút đi.’’
Diệp Thế An nghe Cố Cửu Tư nói như vậy, tâm trạng bình tĩnh hơn rất nhiều, Cố Cửu Tư nhìn về phía Chu Cao Lãng, hỏi lại một lần nữa: ‘’Chu đại nhân, bây giờ ngài còn băn khoăn chuyện gì nữa?’’
Chu Cao Lãng không nói gì, nhưng đúng vào lúc này, một thanh niên xách theo cây giáo dài, cả người trầm ổn, sắc mặt ngưng đọng, trên chiếc áo giáp vào trắng bạc của hắn dính máu, trên tay xách một chiếc đầu người.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, Chu Cao Lãng đứng dậy, khiếp sợ nhìn thanh niên trước mặt nói: ‘’Thẩm Minh, đây là ai?’’
“Đại sứ Đông Đô,’’ Thẩm  Minh bình tĩnh mở miệng, hắn nhìn Chu Cao Lãng, nhìn thẳng vào ánh mắt của Chu Cao Lãng, “Hắn nói Phạm Ngọc mời Chu đại nhân hãy chém đầu nghịch tặc Cố Cửu Tư, ta lập tức chém đầu hắn ở ngoài tiền viện.’’
Nghe được những lời này, Cố Cửu Tư nhanh chóng phản ứng lại, hắn lập tức tiến lên một bước, mở miệng nói: “Chu đại nhân, đại sứ Đông Đô cũng đã trảm, bây giờ ngài đã không còn đường lui nữa rồi. Lúc này ngài hãy phát lệnh khởi binh, sau đó ta sẽ thay ngài viết một phong thư kèm theo di chiếu yêu cầu Phạm Ngọc thả người ra, đồng thời ta cùng đã phải người đi đến Dương Châu phá hủy mối quan hệ giữa Cơ phu nhân và Lạc Tử Thương, chờ Lạc Tử Thương mất đi chỗ dựa vững chắc là Dương Châu, Chu phu nhân cũng trở về U Châu, lúc đó muốn tiến hay lùi, tất cả đều nghe theo ý của ngài, ngài cảm thấy thế nào?’’
Chu Cao Lãng không nói gì, lúc này, Chu Diệp lên tiếng nói: “Được.”
Nói rồi, hắn đưa mắt nhìn về phía Chu Cao Lãng, vẻ mặt bình tĩnh: “Phụ thân, bây giờ ngài đã không còn sự lựa chọn nào nữa rồi.’’
Thật ra thì trong lòng tất cả mọi người có mặt ở đây đều hiểu rõ, lúc này Chu Cao Lãng vẫn còn một sự lựa chọn thứ hai, đó chính là giết Cố Cửu Tư, mang người trở về Đông Đô để bày tỏ lòng trung thành của mình, sau đó liên thủ với Lạc Tử Thương.
Nhưng bây giờ Chu Diệp và Thẩm Minh đều đang đứng về phía Cố Cửu Tư, hắn không thể làm được, hơn nữa, nếu hợp tác với Lạc Tử Thương, chuyện này quả thực là bảo hổ lột da*.
(*Bảo hổ lột da: Không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của người nọ.)
Chu Cao Lãng suy tính trong chốc lát, cuối cùng mở miệng nói: “Cứ làm như vậy đi!’’
Nghe được lời này của Chu Cao Lãng, rốt cuộc Cố Cửu Tư cũng có thể thở phào một hơi, sau khi lĩnh mệnh, hắn lập tức lui xuống, mang theo Thẩm Minh sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi chuyện.
Hắn muốn đảm bảo tối nay tất cả các tướng sĩ của thành Vọng Đô đều biết hết thảy những chuyện mà Phạm Ngọc đã làm, sau đó tìm một người mới giả trang làm đại sứ Đông Đô.

Người sứ giả đầu tiên lặng lẽ đến không một tiếng động, vừa mới thông báo thân phận ngoài cửa đã bị Thẩm Minh chém chết, vừa khéo bọn họ có thể mượn quần áo của người này bắt tên thái giám đi theo bên cạnh hắn, ngày hôm sau lại vào thành một lần nữa.
Lần này Chu Cao Lãng cố ý phô trương náo nhiệt, mang theo tất cả mọi người ra nghênh đón sứ giả, tiểu thái giám nơm nớp lo sợ, nhưng lại nhớ đến lời cảnh cáo của Cố Cửu Tư mới cố gắng làm ra vẻ giống như thường ngày, chờ Chu Cao Lãng dẫn hắn vào phòng nghị sự, lúc tuyên đọc thánh chỉ, dựa theo những gì Cố Cửu Tư phân phó, tiểu thái giám khẽ ho nhẹ một tiếng, nói với Chu Cao Lãng: “Chu đại nhân, thánh chỉ này cần phải mượn ngài một bước để nói chuyện.”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không có người nào dám đứng ra lên tiếng hỏi, chỉ có thể nhìn Chu Cao Lãng đi theo thái giám vào trong.
Chờ đến khi Chu Cao Lãng đi vào, những tướng lĩnh đang quỳ dưới đất đều cảm thấy vô cùng bất an, bọn họ không ngừng xì xào bàn tán, thảo luận xem dưới tình tình như bây giờ, tốt cuộc thái giám sẽ nói gì với Chu Cao Lãng.
Nhưng bọn họ còn chưa ra được kết quả thì đã nghe thấy bên trong vang lên một tiếng hét thảm thiết, sau đó Chu Cao Lãng với sắc mặt ảm đạm đi ra ngoài.
Tất cả các tướng lĩnh nhìn Chu Cao Lãng và bàn tay đầy máu của hắn đều kinh hồn bạt vía, một người trong số đó đánh bạo mở miệng nói: “Chu đại nhân, ngài đây là…”
“Bệ hạ vừa mới đưa cho ta một đạo thánh chỉ,’’ Chu Cao Lãng tỏ vẻ hết sức gian nan mở miệng, “Ngài ấy triệu ta vào Đông Đô.”
Nghe được những lời này, tất cả mọi người phía dưới đều không cảm thấy bất ngờ, bọn họ đã biết Trương Ngọc và Diệp Thanh Văn đã bị giết hại, Cố Cửu Tư cũng phải chạy nạn đến Vọng Đô, lúc này Phạm Ngọc động thủ với Chu Cao Lãng là lẽ dĩ nhiên.
Trong lòng mọi người lập tức suy đoán bước tiếp theo của Chu Cao Lãng, nhưng không thể ngờ rằng Chu Cao Lãng lại mở miệng nói tiếp: “Hắn muốn trước khi ta rời đi, phải xử trảm tất cả các vị ở đây…”
“Cái gì?’’
Lời này của Chu Cao Lãng khiến mọi người trở nên kích động, một trong số đó nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng la lên: “Đại nhân không thể, mấy người bọn ta đều là phe cánh của đại nhân, nếu đại nhân quyết định xử trảm chúng ta thì chính là tự chặt đứt cánh tay của mình, chờ đại nhân trở lại Đông Đô sẽ lập tức trở thành thịt cá nằm trên thớt mặc cho trên cẩu hoàng đế kia xử trí!’’
Những lời này đánh thức  những người còn lại, tất cả lập tức phản ứng lại, hôm nay bọn họ và Chu Cao Lãng đã là một thể, nếu Phạm Ngọc muốn giết Chu Cao Lãng, có lẽ thực sự sẽ ra tay từ bọn họ trước. Nhìn máu tươi thấm nhuộm trên tay Chu Cao Lãng, trong lòng mấy người đã đoán được đại khái ý tứ của Chu Cao Lãng, có người nhanh chóng nói: “Chu đại nhân đã vì chúng ta mà giết chết sứ giả, chúng ta nguyện một lòng một dạ trung thành làm việc cho Chu đại nhân.”
“Chúng ta nguyện một lòng một dạ trung thành làm việc cho Chu đại nhân.”
Đã có người đứng ra tiên phòng, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người trong sân đều lần lượt biểu thị lòng trung thành của mình với việc khởi bình, Chu Cao Lãng lộ ra vẻ mặt cực kỳ đau khổ, hốc mắt đỏ bừng nói: “Ta và Tiên đế vốn dĩ là huynh đệ vào sinh ra tử. Bệ hạ với ta, thân như con cháu, nhưng chứ vị ở đây đều vì ta mà không tiếc mạng sống của mình, sao ta có thể nhẫn tâm giết hại chư vị để mưu cầu công danh lợi lộc? Hôm nay chúng ta, không cầu quyền cao chức trọng, chỉ cần bảo toàn tính mạng. Chư vị hiểu không?’’
“Hiểu rõ!’’
“Tiên đế nhân hậu cũng đã sớm dự đoán được thế cục hôm nay, đã từng để lại di chiếu nói rằng nếu tân đế thất đức, có thể phế bỏ và lập lại. Hiện tại chuyện chúng ta khởi binh tạo phản, về tư, là vì bảo toàn tính mạng của tất cả mọi người, phục vụ đất nước, về công, chính là tuân thủ ước nguyện của Tiên đế, chống đỡ giang sơn Đại Hạ, chư vị có dị nghị gì không?’’
“Tất cả đều nghe theo đại nhân phân phó!’’
Nghe được những lời này, cuối cùng Chu Cao Lãng cũng có thể thả lỏng bản thân, mà Cố Cửu Tư đứng trong bóng tối nơi hành lang, lẳng lặng nhìn tất cả, Diệp Thế An đi đến, trong tay cầm một cuộn giấy, lạnh lùng nói: “Cửu Tư, hịch văn chiêu hàng đã viết xong rồi.”
“Viết xong rồi sao?’’ 
Cố Cửu Tư xoay người lại, cầm lấy cuộn giấy đã viết sẵn từ trong tay Diệp Thế An, nhàn nhạt nói: “Vậy thì cứ đưa đi thôi.”
“Thông báo cho Chu đại ca,’’ Hắn đọc lướt qua những lời văn câu chữ khảng khái hùng hồn trên cuộn giấy, giọng điều bình tĩnh lạ thường: “Hôm nay nhanh chóng chính chẩn lại quân đội U Châu, trước tiên nắm giữ Vĩnh Châu, khống chế Huỳnh Dương.”
“Có đường thủy ở Vĩnh Châu,” Cố Cửu Tư ngước mắt nhìn lên, chậm rãi nói: “Việc vận chuyển lương thảo sẽ không cần phải lo lắng nữa.”
“Sẽ đánh sao?’’
Diệp Thế An lạnh lùng lên tiếng, Cố Cửu Tư đảo mắt nhìn hắn: “Ngươi có muốn đánh không?’’
“Sẽ đánh sao?’’ Diệp Thế An lại hỏi một lần nữa, Cố Cửu Tư trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng nói: “Điều này còn phụ thuộc vào Phạm Ngọc, để xem hắn có chịu thả người của Chu gia không đã!’’
Diệp Thế An gật đầu một cái, cũng không nhiều lời nữa, Cố Cửu Tư chăm chú nhìn hắn: “Cho nên, ngươi muốn thế nào?’’
“Đánh hay không đánh chẳng liên quan gì đến ta cả.”
Ngữ điệu của Diệp Thế An lạnh lẽo đến rùng mình: “Ta chỉ muốn Lạc Tử Thương róc xương róc thịt, Phạm Ngọc chết không toàn thây!’’
Nghe được câu nói tràn đầy độc ác như thế, Cố Cửu Tư trầm mặc một lát, sau đó hắn buông cuộn giấy xuống, khẽ thở dài: “Thế An, ngươi đừng để thù hận che mắt!’’
“Những lời này,” Diệp Thế An giương mắt nhìn Cố Cửu Tư, “Chờ đến khi ngươi ra nông nỗi như ta thì hãy đến nói với ta.”
Cố Cửu Tư im lặng không nói gì, Diệp Thế An dường như cũng cảm thấy mình nói hơi nghiêm trọng, sau một hồi trầm mặc, hắn mới mở miệng nói: “Người nhà ta đã dạy ta thế nào là một người quân tử, làm thế nào để trở thành một người yêu nước yêu dân, nhưng Cửu Tư à, ba năm qua đã phá hủy tất cả các tín ngưỡng trong lòng ta.”
“Ta thờ phụng những gì quân tử nói, nhưng lại gặp phải cảnh nhà tan cửa nát, còn Lạc Tử Thương xem sự sống chết của bách tính tựa như một quân cờ lại được quyền cao chức trọng.”
Diệp Thế An đỏ mắt: “Cửu Tư, bây giờ ta chỉ cảm thấy nếu hắn còn sống một ngày, thì ta, Diệp gia, tất cả các tín ngưỡng và kiên trì của chúng ta vô cùng buồn cười.”
“Vậy ngươi còn đang kiên trì sao?’’
Cố Cửu Tư chợt mở miệng, Diệp Thế An ngẩn người: “Cái gì?’’
“Những gì quân tử nói.”
Diệp Thế An nghe được những lời này, nhất thời không thể nói thành lời, Cố Cửu Tư chắp hai tay ở trong tay áo, xoay người nhìn sang chỗ khác, tựa như đang nhàn nhã tản bộ trong sân vắng, đi về phía trước nói: “Thế An, một người làm bất cứ chuyện gì cũng phải có ranh giới cuối cùng.”
“Một  giao động trước khi vượt qua ranh giới cuối cùng  là một lần rèn luyện cọ xát, sau khi đã vượt qua ranh giới ấy,’’  Cố Cửu Tư dừng bước, hắn quay đầu ngước mặt nhìn lên không trung, vẻ mặt sâu xa hoài niệm, “Chính là vạn kiếp bất phục.”
“Mỗi một người đều có nỗi khó xử riêng của mình, nhưng bất kể là nổi xử gì, cũng đừng biến nó trở thành một lý do biện minh cho việc làm xấu xa của người đó.”
“Nguyện quân tử mãi tựa như ánh trăng trên bầu trời,” Cố Cửu Tư mặc trên người chiếc áo choàng đen trắng, những đóa cúc vàng nở rộ rực rỡ, hắn quay đầu lại, đối mắt trong trẻo chăm chú nhìn Diệp Thế An, ôn hòa mà kiên định nói: “Ngàn đời sáng trong không nhiễm bụi trần.”
 
 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.