Cố Cửu Tư ngẩn người, Liễu Ngọc Như cũng không nói thêm nữa, cười rồi quay đầu đi theo Diệp Thế An và Thẩm Minh ra ngoài.
Ba người bàn bạc công việc tiếp theo, đồng loạt trở về Cố phủ, Cố phủ vẫn giữ phòng cho Diệp Thế An, Thẩm Minh đi nghỉ ngơi trước, Diệp Thế An đưa Liễu Ngọc Như vào phòng, đến gần cửa, hai người nói chuyện phiếm, Diệp Thế An cười: “Bây giờ phát hiện, Ngọc Như khác trước kia rồi.”
“Khác thế nào?” Liễu Ngọc Như nghi hoặc, Diệp Thế An nghiêm túc nghĩ ngợi, “Dũng cảm hơn nhiều.”
“Gan ta lớn từ trước đến nay rồi.” Liễu Ngọc Như cười, “Là trước kia huynh không biết thôi.”
Diệp Thế An lắc đầu: “Luận về làm việc, gan muội rất lớn. Nhưng nếu luận về thổ lộ tình cảm, gan muội lại quá nhỏ.”
Liễu Ngọc Như ngẩn người, Diệp Thế An ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cảm khái lên tiếng: “Muội nói thế sự, muội càng lớn, nghĩ càng rõ, ta càng lớn, nhưng lại nghĩ càng không rõ.”
Liễu Ngọc Như không nói gì, nàng lẳng lặng suy nghĩ về lời của Diệp Thế An, Diệp Thế An cười khổ một tiếng, quay đầu nói với Liễu Ngọc Như: “Về phòng nghỉ ngơi đi, ta về trước.”
Diệp Thế An xoay người rời đi, Liễu Ngọc Như đứng ở cửa, một lát sau, nàng cười khẽ, cũng trở về phòng.
Về phòng, nàng rửa mặt rồi nằm lên giường.
Giường hai người ngủ nay lại trống rỗng, nàng không quen lắm. Trong đầu nàng hiện ra lời Lý Vân Thường nói với Cố Cửu Tư tối nay.
“Cố đại nhân ngài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-an-choi-trac-tang/1053113/chuong-97.html