Liễu Ngọc Như thấy Cố Cửu Tư giống một con mèo bị dẫm đuôi nhảy dựng lên, nàng cười: “Ta vẫn chưa nói gì mà, chàng kích động như vậy làm gì?”
Cố Cửu Tư bị nói như vậy, tức khắc nhụt chí, hắn ngượng ngùng ngồi xuống, thấp giọng nói: “Ánh mắt nàng nhìn ta khủng khiếp quá, ta không sợ chắc?”
Liễu Ngọc Như giơ tay chọc hắn: “Có tật giật mình.”
“Ta thật sự không có mà.”
Cố Cửu Tư tủi thân.
Liễu Ngọc Như không dây dưa với hắn nữa, nói với Ấn Hồng: “Ngươi quay lại nói một tiếng với thái giám kia, ta sẽ đi.”
Ấn Hồng vâng lời lui ra, Liễu Ngọc Như quay đầu nhìn Cố Cửu Tư chằm chằm, Cố Cửu Tư trừng mắt nhìn nàng, hai người đối mặt một lúc, Liễu Ngọc Như “phụt” cười, để lại câu “có tật giật mình” rồi đứng lên đi làm việc.
Cố Cửu Tư nghĩ mãi về chuyện của Giang Hà, nhưng hắn cũng không dám liều lĩnh, chỉ có thể nhờ Diệp Thế An lén lút đến lao ngục hỏi thăm.
Bây giờ Giang Hà đang bị nhốt trong đó, bởi vì không có ai chú ý nên sống như bình thường, không bị phạt, sống vẫn tốt. Cố Cửu Tư sai người đưa bạc cho ngục tốt, mang chăn vào phòng giam, cải thiện thức ăn, Cố Cửu Tư mới yên lòng.
Chuyện của Giang Hà phải nhắc, nhưng không phải hắn nhắc, phải là hoàng đế chủ động hỏi. Ban ngày Cố Cửu Tư kiểm tra sổ sách, lúc mang sổ đến chỗ Hộ Bộ Thượng Thư Lục Vĩnh, hắn vẫn đang nghĩ về chuyện này.
Tân triều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-an-choi-trac-tang/1053105/chuong-89.html