Liễu Ngọc Như ngẩn người, nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của đối phương, một lát sau mới hiểu ý hắn, nàng ngượng ngùng, cúi đầu mím môi, xoay đầu đi rót canh giải rượu cho hắn: “Đừng ngồi xổm nữa, lên uống canh giải rượu.”
“Ta không dậy đâu.”
Cố Cửu Tư ngồi xổm trên mặt đất, giơ tay ôm eo Liễu Ngọc Như làm nũng: “Nàng không nhớ ta, ta không đứng dậy.”
Liễu Ngọc Như dở khóc dở cười, nàng duỗi tay đỡ Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư vẫn không nhúc nhích, Liễu Ngọc Như không còn cách nào, giơ tay chọc đầu hắn, cười nói: “Nhớ chàng nhớ chàng, lên được chưa?”
Cố Cửu Tư có được lời này, nâng một bàn tay lên, ý bảo Liễu Ngọc Như kéo hắn. Liễu Ngọc Như giơ tay kéo hắn lên theo ý hắn, Cố Cửu Tư ngả vào người Liễu Ngọc Như, cả người ghé sát vào. Liễu Ngọc Như thấy hắn dựa vào mình như mềm xương, nàng đẩy hắn nói: “Đừng chơi xấu, đi lên.”
“Ta rất nhớ nàng.”
Hắn nhỏ giọng nói, nhận canh giải rượu từ tay Liễu Ngọc Như, hắn uống canh xong, nhắm mắt lại dựa vào Liễu Ngọc Như, dịu dàng nói: “Hôm nay tách ra với nàng, ta rất nhớ nàng. Chỉ là quá nhiều việc, nhưng trái tim ta vẫn luôn nhớ nhung.”
“Nhớ làm gì? Không phải không gặp mà.”
Liễu Ngọc Như để hắn dựa vào đùi mình, giơ tay bóp huyệt Thái Dương cho hắn.
“Buổi sáng uống rượu giao bôi với nàng,” Cố Cửu Tư lẩm bẩm, “cảm thấy, bản thân như mới chân chính thành thân.”
“Nói hươu nói vượn,” Liễu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-an-choi-trac-tang/1053097/chuong-81.html