Đến rồi.
Trong thoáng chốc Liễu Ngọc Như nghe thấy giọng nói của Cố Cửu Tư. Nàng hơi mờ mịt, đến đâu? Âm tào địa phủ, hay là….
Liễu Ngọc Như khó khăn mở to mắt, nhìn thấy hai chữ “U Châu”.
Nàng đang nằm mơ sao?
Nàng vậy mà…. Vậy mà còn sống đến U Châu?!
“Cửu Tư….” Nàng gắng gượng lên tiếng, Cố Cửu Tư nghe thấy giọng nói của nàng, vội vàng nói: “Ngọc Như, ta ở đây!”
“Đến rồi….”
“Đến rồi!” Cố Cửu Tư kích động thay đổi giọng nói: “Chúng ta đến rồi!”
“Thật là tốt.”
Liễu Ngọc Như nhắm mắt lại, giọng nói yếu ớt: “Chúng ta có thể gặp được mẫu thân rồi….”
Cố Cửu Tư không nói ra được trong lòng có cảm thụ gì, chỉ cảm thấy nhiều cảm xúc đan xen, cuộc đời hắn chưa từng có cảm giác phức tạp như vậy, vui mừng và chua xót xen lẫn, thống khổ và hy vọng tung bay, hắn cõng Liễu Ngọc Như, từng bước một đi về phía Lộc thành, thành trì đầu tiên của U Châu, thật ra khoảng cách đến Lộc thành còn năm dặm đường, nhưng Cố Cửu Tư lại sinh ra hy vọng vô hạn.
Đi hết, hắn nhất định phải đi hết.
Hắn đi qua nhiều dặm đường như vậy, hắn đã bước qua địa ngục tàn nhẫn, bây giờ U Châu đang ở trước mặt, làm sao hắn lại không đi hết!
Nhưng sự đói khát và mất sức vẫn còn nhắc nhở hắn, hai chân hắn run rẩy, cắn răng đi về phía trước, đi chưa được mấy bước đường đã nghe thấy vó ngựa gấp rút chạy đến,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-an-choi-trac-tang/1053054/chuong-38.html