Liễu Ngọc Như ngủ một đêm, nàng ôm ngân phiếu mà thức dậy.
Nàng nằm trên giường không nhúc nhích, đáy lòng nàng bình tĩnh chết lặng, không nghĩ đến chuyện gì cả.
Sau khi phát tiết hoàn toàn, những sự đau khổ và phẫn nộ tuôn trào, sau đó là sự tuyệt vọng và mờ mịt kéo đến, nàng không biết mình kiên trì nhiều năm như vậy là vì cái gì, cũng không biết tương lai phải tiếp tục như thế nào.
Dù có thông minh nhạy bén thế nào thì trước sau gì nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương mười lăm tuổi. Dù mười lăm tuổi đã cập kê rồi nhưng đối với cuộc đời dài dằng dặc này mà nói, mười lăm năm cũng không đủ để nội tâm của một người trưởng thành.
Ngươi có thể dùng mười lăm năm để đọc thuộc Tứ thư Ngũ kinh nhưng lại không có cách nào có được nội tâm bình tĩnh thản nhiên trong vòng mười lăm năm được.
Nàng không muốn tiếp tục chống chọi nữa, nàng hoàn toàn từ bỏ, nằm trên giường, không muốn cử động, không muốn nói chuyện, không muốn ăn, không muốn gì cả.
Mà Cố Cửu Tư cũng không dám trêu chọc nàng, trong khoảnh khắc hạ nhân mở cửa, hắn lập tức chạy ra ngoài.
Hắn suy nghĩ một đêm, hắn nghĩ kỹ rồi, hắn không thể cứ chấp nhận như vậy được, hắn muốn chống lại Cố Lãng Hoa! Muốn khiến cho Liễu Ngọc Như từ bỏ tâm tư với hắn!
Thế là trong đêm, hắn lại lần nữa móc ra tiền riêng mà mình cất giấu trong phòng, thay quần áo, khi hạ nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-an-choi-trac-tang/1053027/chuong-11.html