“Tuyệt vời đến thế sao ông anh?!” Trang rú lên khi nghe tôi kể qua điện thoại về chuyến đi miền Nam của mình.
“Tuyệt vời mà!” Tôi khẳng định. “Em không chết là đúng lắm đấy, nếu chết rồi em sẽ không còn cơ hội để biết đến những nơi có nhiều cảnh đẹp và nhiều đồ ăn ngon thế này đâu!”
“Trời ơi. Đừng nói nữa, thèm chết đi được ấy!” Trang suýt xoa. “Kiểu gì hai tháng nữa thi học kỳ xong em cũng phải tìm cơ hội vào đấy chơi một lần cho biết.”
“Ừ, lúc ấy chắc anh ở trong đây rồi, anh sẽ tiếp em thật chu đáo.”
“Nghĩa là sao? Anh định Nam tiến thật à?” Trang nói.
“Ừ, sau mấy hôm suy nghĩ, anh thấy cuộc sống trong này cũng khá thú vị, lại có bạn bè giúp đỡ nữa, chắc anh sẽ ở đây đến lúc thi tốt nghiệp mới về thi cho xong thôi.”
“Thế còn chuyện với chị Lan?”
“Còn hi vọng gì nữa.” Tôi tiu nghỉu nói. “Em cũng thấy đấy, cô ấy tuyệt giao với anh rồi.”
“Chị ấy cũng chán chường không kém gì anh đâu. Hôm qua hỏi thăm trên mạng em thấy bảo là đang bị ốm nặng hay sao ấy.”
Tin tức của Trang làm tôi vô cùng choáng váng.
“Ốm nặng?” Tôi nói. “Thật.. thật không đấy?”
“Em bịa làm gì? Cá tháng tư qua rồi mà.” Trang tự ái. “Chắc chị ấy suy nghĩ về chuyện hai người nhiều quá nên mới lăn ra ốm như thế.”
“Thật… thật sao? Để… để anh gọi Lan đã…” Tôi luống cuống. “Anh gọi em sau nhé.”
Thế đấy, hơn một chục ngày qua tôi đã lang thang rong ruổi từ Bắc vào Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/from-hanoi/1405403/chuong-7-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.