Typer: Lam Anh
Sau phút nghỉ giữa giờ, Chân Ý trở về ghế bị cáo. Lần này, đề tài chuyển tới vụ Dương Tư bị giết, Doãn Đạc hỏi: "Sau khi bị bắt cóc, cảm xúc của cô là gì?"
"Sợ hãi."
“Khi còn sống, người chết tra tấn cô bằng các cách thức cực đoan phải không?"
"Đúng." Chân Ý cố gắng trả lời ngắn gọn.
"Có thể nói cô ta tra tấn cô thế nào không?"
Chân Ý ngước mắt nhìn anh, im lặng vài giây.
Trước khi mở phiên tòa, Doãn Đạc từng đề nghị lấy ảnh vết thương của Chân Ý làm chứng cứ vì chúng trực quan, thê thảm, rất gây sốc và dễ khiến người ta nghĩ rằng cô sẽ nảy sinh tâm lý giết người trả thù trong tình huống ấy. Nhưng phía Chân Ý một mực kháng nghị, cho rằng hình ảnh thuộc về riêng tư, sẽ tạo tổn thương tinh thần cho bị cáo nên không cho bên khởi tố đưa ra. Tuy vậy, phía biện hộ vẫn có thể suy xét việc trình ra trước tòa để làm chứng cứ tự vệ. Chánh án đã đồng ý việc này. Vì thế, Doãn Đạc chỉ có thể chất vấn bằng lời.
Giọng Chân Ý không lớn nhưng giữa phòng xử án lại cực kỳ rành rọt: "Đầu thuốc lá, dao cứa, siết cổ, và còn... quất roi."
Yên lặng.
"Quá trình tra tấn kéo dài bao lâu?"
"... Ba ngày."
Im phăng phắc.
"Đã bốn mươi lăm ngày từ hôm xảy ra sự việc, cô đã bình phục chưa?"
"Gần khỏi hẳn rồi."
"Đó là thân thể, tổn thương tâm lý thì sao?" Quả nhiên Doãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/freud-than-yeu/3248917/chuong-18-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.