Phiên tòa xét xử dừng lại tại đây, Chánh án và các thẩm phán rời ghế, bồi thẩm đoàn tiến hành thảo luận. Không lâu sau đó, Chân Ý và Doãn Đạc cùng bị gọi đến phòng làm việc của Chánh án.
Mới vừa bước vào, Doãn Đạc đã bị Chánh án mắng mỏ một trận: “Cậu kiếm những bằng chứng này từ đâu ra, sao không báo từ trước?”
Doãn Đạc: “Tôi thật sự vừa mới tìm được, tìm một chiếc áo ở bãi rác khắp thành phố đúng là mò kim đáy bể. Về phần Thích Hành Viễn, trợ lý của tôi cũng vừa mới thuyết phục ông ta. Trước đó ông ta không chịu ra tòa, nên không liệt vào danh sách nhân chứng và bằng chứng.”
Chân Ý yên lặng lắng nghe, cô biết mình đã bị Thích Hành Viễn bán đứng.
Chánh án không buồn nhìn Doãn Đạc, ánh mắt sắc bén nhìn Chân Ý: “Còn cô, có phải cô bảo Thích Miễn nói mình giội nước không?”
Chân Ý lắc đầu: “Không phải ạ, tôi không biết chuyện, hiện giờ cũng không thể xác định thứ anh ta hắt chính là chất dễ cháy…”
“Tôi không quan tâm giữa cô và đương sự xảy ra chuyện gì. Cũng không quan tâm cô có nói dối hay không!” Chánh án ngắt lời. “Luật sư Chân, cô có thể tranh thủ quyền lợi cho đương sự, có thể lách luật, còn có thể lợi dụng thiếu sót của pháp luật, nhưng cô không thể phạm luật, không thể xuyên tạc sự thật giúp tội phạm nói dối, nếu không giấy phép luật sư của cô sẽ bị thu hồi! Mấy năm nay cô đi lên rất nhanh, nhưng đừng đắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/freud-than-yeu/3248869/chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.