Lưu Ly bước từng bước chậm chạp trên con phố vắng, khóe mắt hơicay. Cô bé dừng lại đưa tay dụi mắt. Thì ra là cô đang khóc. Cô lau mạnh cố gạtcho nước mắt không thể chảy ra, nhưng trái tim vẫn đau nhói. Con rùa nhỏ trênngực cô thò cái đầu nhỏ xíu ra nghiêng ngó nhìn, dường như nó biết Lưu Ly đangbuồn nên cố tìm cách an ủi cô. Lưu Ly ôm chặt nó vào ngực. Ít ra thì cô còn mộtngười bạn có thể tin tưởng.
Chuyện hôm nay đúng là cú sốc lớn đối với Lưu Ly. Nhưng cô nàobiết được với những gì mà mình sắp đối mặt thì chuyện này chỉ như giọt nước mưaquá nhỏ nhoi trước cơn giông bão.
Con đường vắng đưa cô về ngôi nhà trọ quen thuộc. Và một cảnhtượng kinh hoàng diễn ra trước mắt cô. Ngôi nhà đang bốc cháy dữ dội. Lưu Lynhìn vào căn nhà hốt hoảng. Những bức tranh mà cô vẽ suốt hai năm nay đã trởthành tro bụi trong biển lửa.
Gió nổi lên, lửa càng lúc càng bốc lên cao hơn, vương trong giócô còn cảm thấy có mùi xăng nồng nặc. Trái tim Lưu Ly đập mạnh, linh tính chocô biết có chuyện không hay đã xảy ra. Đột nhiên có mấy chiếc xe hơi đen bónglao đến vây lấy Lưu Ly, cô bé nhận ra chúng, cả những người đang ở trong xenữa. Là thuộc hạ của ba cô.
- Cô chủ! Thanh Tùng bước ra có vẻ lo lắng.- Mau về nhà thôi.
- Anh Tùng, ở nhà đã có chuyện gì xảy ra sao? Lưu Ly nhìn anh talo lắng, khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi.
- Anh Vỹ sai chúng tôi đến đón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/forget-me-not/28240/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.