Thố Lạt dịch
Hề Nguyên tranh thủ về nhà vào ngày phép, dùng chìa khóa mở cửa bước vào trong. Hề Mạt đang ngồi trong phòng khách nghe thấy tiếng động, lập tức dời mắt khỏi chiếc ipad đang cầm trong tay, nhìn ra cửa, reo lên: “Anh, anh về rồi.”
Mẹ Hề nghe cô nói vậy, chẳng màng đến canh trong nồi nữa, quay người ra khỏi bếp, ngắm Hề Nguyên một lượt từ đầu đến chân rồi nói: “Về rồi đấy à.”
“Dạ.” Hề Nguyên gật đầu, hỏi, “Ba đâu rồi ạ?”
“Mẹ bảo ông ấy ra siêu thị mua nước tương rồi.”
Hề Nguyên nghe vậy nhìn về phía Hề Mạt, người nọ tỏ vẻ vô tội đùn đẩy trách nhiệm: “Em bảo để em đi mua rồi, nhưng ba lại nằng nặc đòi đi, không phải em trốn việc đâu.”
Hề Nguyên thấy cô nhóc vội vàng thanh minh thì bật cười.
Một lúc sau, ba Hề trở về. Mẹ Hề nấu cơm xong, gọi mọi người cùng ăn cơm.
Trên bàn cơm, ba Hề hỏi: “Gần đây bệnh viện có nhiều việc không?”
Hề Nguyên đáp: “Nhiều lắm ạ, giữa hè có khá nhiều bệnh nhân.”
Từ trước đến nay, những người làm nghề bác sĩ chưa từng được rảnh rỗi, quanh năm suốt tháng lúc nào cũng có người mắc bệnh. Đến hè, ăn nhiều thứ, bệnh nhân khoa tiêu hóa cũng bởi vậy mà tăng lên.
Mẹ Hề nghe vậy, ân cần nói: “Con cũng phải chú ý nghỉ ngơi, đừng tham công tiếc việc quá, chữa bệnh nhưng cũng đừng khiến bản thân mình bị bệnh theo.”
“Dạ.”
Mẹ Hề nheo mắt nhìn anh, nói bâng quơ: “Cũng phải chú ý cả vấn đề cá nhân nữa.”
Này là đang hối thúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/fm2015781/28600/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.