– Ư… Hử…?
Giật mình tỉnh giấc giữa đêm, Viêm không hiểu sao trời rõ ràng mát rượi mà người nhỏ lại thấy nóng tới vậy. Cửa sổ vẫn mở toang, gió thổi lồng lộng, thế mà người nó lại ướt đẫm mồ hôi? Nhỏ nằm im, toàn thân nặng trĩu, mái tóc đen dài dính bết cả vào khuôn mặt đầm đìa mồ hôi mẹ mồ hôi cha. Toàn thân cứng đờ, hai tay tê rần rần, con bé thậm chí không thể đưa tay lên quẹt cho đỡ ướt được. Nó nằm đó, trong màn đêm, với nguồn sáng duy nhất là ánh trăng bàng bạc từ cửa sổ hắt vào. Mồ hôi đổ ra như tắm, ướt nhẹp hết cả chiếc gối kê đầu và cái áo nó mặc. Quái, chiếc mền trên người bây giờ sao lại hầm và nặng đến thế chứ?
Vả lại, hình như có cái gì đó… đè người mình?
Nghĩ vậy, tự dưng Viêm nổi hết da gà. Trong phòng này, có cái thứ gì có thể đè mình trừ cu nhóc kia và… con Mộc Ma? Nó không muốn nghĩ tới điều đó, nhưng… Viêm nhớ rõ, trước khi đi ngủ, nhỏ nằm mé gần tường. Bộ ván kê đầu vào tường, chiều dài vừa in với vách phòng, tức là bốn thước hay bốn mét Trái đất. Cửa sổ đặt ngay trên đầu ván, tức là nhỏ chỉ cần nhìn lên là thấy ngay ai đang đè mình.
Cái võng lại móc vào khối gỗ dôi ra của thanh đỡ ván, nằm song song với mặt tường dối diện cửa, thành ra việc nhóc Thiên bò qua đây là hoàn toàn không thể. Lại thêm, dù nó không tỏa tử khí của mấy cái xác thì thằng nhỏ ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/flame-phantom-viem-ma/83147/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.