Boong… Boong… Boong…
Chuông đổ liền mấy hồi. Nhìn lên, Viêm thấy cái đồng hồ lớn, treo ngay trên tường chỉ đúng vào mười hai giờ. Bữa trưa đã xong nãy rồi, nó với Mộc Ma ăn luôn trên đây. Có vẻ kỷ luật quân đội của Hồng Ma hơi lỏng, chứ nhỏ nhớ thủy thủ trên tàu khi ăn là phải xuống nhà ăn chung mà? Hay do là “con ông cháu cha” nên cậu ấy được miễn chuyện đó? Có thể chứ, Viêm nghĩ thầm. Trong mấy bộ light novel xuyên không dị giới này nọ thì các sĩ quan chỉ huy, thường là dân quý tộc, cũng có quyền đi ăn riêng mà. Nhưng đó là thời Trung cổ, còn bây giờ có tàu bay hiện đại rồi, sao lại vậy nhỉ?
– Mẹ cho phép rồi! – Mộc Ma chợt nói – Là như rứa đó!
– Sướng nhỉ? – Viêm tròn mắt – Vậy mẹ cậu còn cho phép gì nữa không?
– Chỉ huy phòng không!
Vừa nói, Mộc Ma vừa cười tươi rói. Đoạn, cô bé đút tay vô túi quần, lấy ra chiếc thẻ nhỏ bằng sắt mạ bạc, bên trên có lỗ nhỏ, xỏ qua đó sợi dây chuyền hột bạc khá dài. Phía sau cái thẻ ấy còn một chiếc nữa, nhưng bằng kim loại thông thường, hoàn toàn không mạ gì cả. Ở cả hai thẻ đều dập nổi dòng chữ “Độc Cô Mộc Ma, LBB2520. 7/12/1910.” nhưng chiếc mạ bạc còn có thêm dòng “Chỉ huy phòng không” nữa. Mộc Ma bảo, cái thẻ ghi tên nó. “LBB2520” là ký hiệu lườn của Hồng Ma, còn dãy số sau cùng là ngày sinh. Như vậy tức là nó ra đời năm một ngàn chín trăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/flame-phantom-viem-ma/83139/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.