Độ cao bốn ngàn, tốc độ hành trình.
Hạm đội ba trăm hai mươi tàu bay giữa trời, đó là cảnh tượng có nằm mơ Viêm cũng không bao giờ có thể tưởng tượng nổi. Bốn ngàn thước so với mặt biển, không phải quá cao nhưng vẫn đủ làm lạnh cóng những kẻ dám cả gan mò ra, nhất là khi tàu đang chạy ở cả trăm lý mỗi giờ, có khi hơn. Áp suất trong tàu duy trì ở mức bình thường, giống như khi ở dưới mặt đất, nhưng nhiệt độ rõ ràng lạnh hơn hẳn.
Viêm không biết vì sao, nó chưa đi máy bay bao giờ, và lần trước hạ cánh cũng chẳng lạnh thế. Nhưng run quá, nó bất giác tự cuốn mình vào trong vạt áo thuyền trưởng luôn. Nhìn con bé, Hồng Ma phải gồng lắm mới không vào “nựng”, còn Oa Lân thậm chí không dám liếc sang! Má hồng hồng, phúng phính, tóc đen dài, mặt hơi ửng, lại cuộn tròn thế, sao lại dễ thương quá chứ!
Nhìn Viêm đang run vậy, Giao Long nói:
– Oa Lân, tới lúc rồi.
– Vâng.
Oa Lân gật đầu. Đoạn, chị ta đi tới chỗ bàn liên lạc, làm gì đó. Hình như là nối dây? Viêm không biết, nhưng nhìn lạ lắm. Mò mẫm một hồi, thuyền phó mang sang thứ gì trông như cái điện đàm, gắn trên chiếc hộp như điện thoại để bàn, với sợi dây xoắn xoắn nối dài sang phía sau. Góc phải trên cùng, chiếc đèn đỏ nháy sáng, báo hiệu gì đó, sai lại chuyển sang màu xanh. Cầm điện đàm lên, Giao Long chỉnh lại thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/flame-phantom-viem-ma/2477732/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.