Mười hai giờ trưa.
Từ phòng ăn trở về, Viêm gần như nằm gục trên ván, không di chuyển nổi. Quá no, quá ngon, dù rõ ràng cũng chỉ là những món bình thường, bên kia có đầy ra. Hai chén cơm trắng nóng hổi, ba khứa cá lóc kho tộ, cùng một tô canh chua bạc hà lớn, khi còn ở nhà nó không lúc nào ăn khỏe tới vậy. Không mấy lo nghĩ, Viêm ngả người, nằm thở phì phì như mới chạy bộ đâu xa lắm về. Thiên nằm kế bên, kéo áo, ưỡn cái bụng xanh lè, căng tròn lên. Thực ra cu cậu không mệt, cũng chẳng bị no căng, nhưng thấy chị làm nên bắt chước theo. Hai chị em dang tay chân hình chữ đại, tức tay ngang vai, dạng rộng chân sang hai bên, mặt ngửa lên trời, người không phải thở, kẻ thở không ra hơi.
Bước tới tủ sách, Mộc Ma chồm hổm xuống, đưa tay vào tìm tìm cái gì đó. Nhìn sang, Viêm thấy phục sao nhỏ đó đeo cái dây nịt quấn sát bụng, ăn cũng ba, bốn chén mà lại chẳng có vẻ gì mệt nghỉ. Lại còn đủ sức “vác” mình từ dưới lầu trệt lên tới trên này, yêu ma có khác, nhỏ nghĩ bụng. Thiên nằm chán, lại lăn qua ôm chị, phà nhẹ khí lạnh vô người con bé. Trưa không nóng nhưng cũng chẳng dễ chịu, lại đang mệt vì cứng bao tử, có tí ti gió mát thế này thực sự đã à… Người ta hay nói ăn no mà lạnh bụng thì dễ bị ông Tào Tháo tới kiếm, nhưng đây là dị giới mà, chắc gì lại thế, nhỉ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/flame-phantom-viem-ma/2477705/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.