Chương trước
Chương sau
– Đã lâu không gặp, thuyền trưởng.

– Ừm, lâu không gặp.



Trong phòng thuyền trưởng, một cảnh tượng có nằm mơ cũng khó tưởng đang diễn ra: Dưới ánh chiều tà rực rỡ rọi thẳng vào, nhìn thẳng ra bến cảng đang tất bật lắp ráp những tháp pháo cuối cùng, thi quỷ đầu tiên diện kiến “Thi Hoàng” với tâm thế không khác gì người trung thần gặp kẻ bạo chúa. Hai người ngồi trên sàn, khoanh chân lại, với Hồng Ma đứng sau lưng Giao Long. Bình thường “Thi Hoàng” đã to lớn lắm rồi, nay tuy ngồi gục lưng, nhưng thêm cái bóng bà già đằng sau nên lại càng có vẻ uy hiếp gấp bội.



Nâng chén rượu gạo hàng chợ, bán đầy ngoài phố lên, hai người cụng mạnh rồi ngửa cổ ực sạch. Nếu ai đó không biết mà trông thấy, như “con bé nào đó”, đảm bảo sẽ la làng lên và hỏi tại sao quỷ hút máu lại không uống máu, lại đi xơi rượu như nước lã thế kia. Kỳ thực, vào giai đoạn đầu thì các thi quỷ của Hồng Ma, như Lệ, không uống máu. Họ nhận trực tiếp linh lực từ chủ qua ma pháp trận lúc tạo thành, và có thể ăn uống hết sức bình thường.



Chính Lệ cũng đã rất bất ngờ, thậm chí tự hỏi hậu duệ mình tiến hóa kiểu ôn dịch nào mà lại thành mấy con quái hút máu thế kia. Dĩ nhiên, vẫn có những nhánh không hút máu, thay vào đó là linh hồn, sinh khí,… nhưng không phải cô, cũng chẳng phải thi quỷ U Minh. Tộc thi quỷ nơi đây, những người đã định cư tại đại ngàn U Minh suốt hàng mấy vạn năm, chính là “thế hệ đầu tiên”, là những thi quỷ thuần chủng nhất, là những tạo vật của Viêm Đế.



Trở thành thế này năm ba mươi hai tuổi, Lệ lại mang ngoại hình của một người mới hai mươi hơn. Vẻ đẹp mặn nồng, lại thanh khiết, vượt lên trên mọi định nghĩa về giới tính từng khiến cả Giao Long phải trợn mắt nhìn, không dám tin có người như vậy tồn tại. Mái tóc bạc quấn cao sau đầu thành chiếc đuôi già giờ xõa hoàn toàn xuống, lòa xòa trên bờ vai, với cái dây buộc tóc bỏ trong túi áo trái trước ngực.



Nốc cạn hơi rượu cay nồng, Lệ đặt cạch chén xuống sàn, rồi nói:



– Nhìn thuyền trưởng bây giờ… Nếu Chi còn sống thì bả nói gì nhỉ?

– Bà nội chắc sẽ nổi đóa và chặt đầu ông già chị thôi.



Nói thế, Giao Long nhếch môi, cười nhạt. Hai người nói, chủ yếu là những chuyện về bà. Bà nội cô đến từ “một nơi rất xa”, vào khoảng trăm năm trước đúng lúc diễn ra chiến dịch sáp nhập Nam Đảo. Hồi còn nhỏ, cô vẫn được bà kể cho về nơi ấy. Một thế giới rất đẹp, với những tòa nhà chọc trời đâm thẳng lên cao, mấy chiếc “máy bay” đi vượt biển chỉ mất vài giờ, và đường sá đầy xe cộ qua lại. Trên hết, mọi thứ đều dùng công nghệ khoa học, không có chút gì là ma pháp. Lá quốc kỳ, bà vẫn nhớ như in, là lá cờ đỏ au in máu các chiến sĩ hi sinh vì độc lập dân tộc, chính giữa là ngôi sao vàng năm cánh rạng ngời. Bà đã luôn muốn quay về, nhưng đến tận khi nhắm mắt xuôi tay, ước nguyện ấy vẫn không thành.



Mãi tới năm ba mươi tuổi, Giao Long mới thành thục được ma pháp không gian và xuyên không được. Cô đã sang được nơi đó, một thế giới tuy nhỏ bé nhưng rõ ràng phát triển hơn. Tro cốt của bà một phần để lại đây, cạnh hũ cốt của ông nội, phần kia cô đem theo về ngôi nhà ở đường Tô Hiến Thành, quận Mười, tại nơi gọi là Thành phố Hồ Chí Minh mà bí mật chôn xuống. Sau đó, Giao Long không về ngay mà quyết định ở lại “du lịch” ít hôm, với vỏ bọc là một cô gái An Giang, nói đặc giọng Tây Nam Bộ. Thế giới bên ấy bài trừ rất mạnh mấy thứ “ngoại lai”, nên “thi Hoàng” đã rất khó khăn mới có thể chịu được áp lực của nó. Khi về, lúc ấy Quân đoàn 1 chưa ngủ, cô còn tặng đủ thứ quà lưu niệm, mua từ bên ấy. Chuyện đi xuyên không bởi vậy, trong nội bộ thi quỷ với nhau thì ai cũng biết cả.



Nhấp thêm hơi rượu, Lệ kể, cái hồi mới tìm được thì bà nội Giao Long ngáo ngơ y như cô cháu lúc nhỏ. Vớt lên từ đại dương, cả Tổng lãnh lẫn cha xứ đều không tin chuyện xuyên không, tới khi cô ấy móc ra một tấm gương màu đen, ướt sũng, phía sau còn có hình quả táo hay gì đó giống vậy. Ướt như chuột lột, nhưng khi dùng ma thuật giả kim sửa lại thì hoạt động bình thường. Nhìn thứ đó họ mới tạm tin là người này từ thế giới khác, hay ít nhất là tương lai, đến đây.



Qua lời Lệ, thì Nguyễn Thùy Chi, bà nội Giao Long, hiện lên là một cô nàng hoạt bát, dám nghĩ dám làm, đôi khi có hơi quá tăng động. Cô ấy tham gia quân đội, đăng ký hẳn Lục quân, và được huấn luyện chuyên về pháo binh. Do không phải được đào tạo từ nhỏ nên công tác tư tưởng lúc đó là khó nhất, trong khi bà gia đầu đỏ lại có thói quen đổ hết mọi chuyện khó nuốt nhất cho Lệ. Vậy là cô phải còng lưng ra mà gánh cô “em gái” từ biển hốt lên này, vừa tập cho thể lực, cách sử dụng đại bác, tới giáo dục tư tưởng và mấy món võ bản địa của U Minh. Sức khỏe Chi dĩ nhiên không bằng người Giao hay dân lùn, nhưng bản tính ham học hỏi và sự sáng giạ giúp cô ấy bù được khiếm khuyết thể lực bằng khả năng tham mưu. Đến nỗi, nhiêu đơn vị muốn đem Chi về làm tham mưu trưởng, tới nỗi chính Lệ còn phải tuyên bố cô ấy là phụ tá của mình, không được mang đi.



– Lần đó ta đã thấy bách hợp nở rộ, e he he he… Hự!



Huỵch!



Đứng sau lưng vợ, Hồng Ma cười theo cách không thể nào đê tiện hơn. Hậu quả, bà già lãnh ngay một cú thụt cùi chỏ vào ống quyển, gục tại trận.



– Chúa công à…



Nhìn chủ thượng mình ôm chân, ra vẻ thốn lắm, Lệ nhấp thêm ngụm rượu rồi tặc lưỡi, ra vẻ bó tay. Giao Long vẫn mặt lạnh như tiền, nhưng lông mày hơi nhướng, ném cho Hồng Ma cái nhìn vừa khinh bỉ vừa thương lại. Đoạn, cô bảo:



– Thiệt, chả có tiền đồ gì cả!

– Tiền đồ của Chúa công chắc bỏ quên trong cái lầu xanh nào rồi, hì!

– Ác quá đó!

– Kệ chứ, hì!



Mặc kệ “Chúa công” đang ngồi buồn thiu trong xó phòng, Lệ vẫn tiếp tục rót rươu uống.



Bỗng…



Rầm!



Cánh cửa phòng bị đạp tung!



Ngoài hành lang, trước sự ngạc nhiên của những người bên trong, một hiệp sĩ lùn từ đâu lù lù xuất hiện. Mặc bộ giáp tấm cong lớn, pủ hết toàn cơ thể, đầu đội mũ giáp to tướng chỉ vừa đủ khe nhìn, áo choàng trắng phấp phới phía sau, tay phải cầm zweihänder, bên trái lại mang chùy gai, người ấy tiến vào, xung quanh không khí lạnh lắm. Dáng người nhìn bệ vệ đường hoàng, hào quang trắng tỏa ra dữ dội, nhưng cũng lạnh không tả được.



Bước đi đầy nặng nề, mỗi lần lê chân lại nghe tiếng lịch kịch, băng giá kéo theo phủ kín sàn, hiệp sĩ lạ mặt kia khiến Lệ hơi ngạc nhiên, nhưng khi nhìn thấy chữ thập đen và đại bàng hai đầu trước ngực giáp, cô phụt cười đến nỗi phun cả rượu ra. Giao Long cũng cười, đến nỗi sặc rượu lên tới mũi. Chỉ có Hồng Ma không sao – bà già này giờ chỉ ngồi coi – vừa cố nhịn cười vừa nói:



– Phụt… Ga ha ha… Cái quái gì vậy… Ga ha ha ha ha!

– Panzereiscbrecher…! Khặc! Khặc khặc! Á há há há!



Giao Long mặt lạnh như tiền cũng bụm miệng cười.





– Tàu phá băng bọc thép! Chuẩn bài luôn rồi! Má ơi hài, ha ha ha ha ha!

– Cấm gọi tàu phá băng! Mấy con phổi bò này!



Nghe cái giọng lánh lót vàng anh kia là biết Alicia rồi. Cũng chẳng cần giấu nữa, bởi chính cây thập tự và đại bàng hai đầu đen đã tố giác cô: Biểu tượng của đoàn Hiệp sĩ Hohenberg, lực lượng quân sự của gia tộc Hohenzollern ngày xưa, và cũng chính là tiền thân của quân đội Valhöll, nên chỉ ai có liên quan tới dòng họ đó mới dùng. Mà trên tàu này, người có dính dáng tới Hoàng tộc Hohenzollern thì chỉ có mỗi Alicia, cựu bá tước vùng Badën – Hohenberg và chủ cũ của lâu đài Zollern. Nói cách khác, là một trong các tổ tiên của hoàng triều hiện tại.



Nhưng bây giờ, Alicia đã bỏ đi cái họ cũ, mà mang tên “Eisbrecher” do Hồng Ma đặt. Một lời nguyền, chính xác là phong ấn kiêm lời nguyền, mãi mãi giới hạn cô trong hình dạng của đứa bé mười bốn, mười lăm tuổi, có muốn thay đổi cũng không thể. Đôi mắt vốn tím biếc cũng trở thành trắng dã, và linh lực bị giới hạn lại chỉ bàng góc mười khi xưa. Nhưng dẫu vậy, chiếc áo choàng vẫn thêu gia huy cũ, trước khi đổi thành đại bàng: Chiếc khiên lớn viền vàng, bên trong là ba màu trắng, đỏ, đen từ trên xuống và biểu tượng bông tuyết xanh sáu cạnh chính giữa. Ba màu ấy đã thành màu quốc kỳ Valhöll, nhưng bông tuyết bị bỏ đi và thay bằng đại bàng hai đầu, biểu trưng cho quyền lực Đông – Tây toàn diện. Tuy nhiên, Alicia không đổi biểu tượng, bởi đó là bằng chứng cô từng là người đứng đầu gia tộc.



Có điều, mấy cái đó giờ ai quan tâm nữa!



Cắm phập lưỡi kiếm xuống sàn, Alicia mặt hầm hầm chạy tới nạt nộ, la làng vụ cứ gọi nó là “tàu phá băng” mãi. Nhưng đành chịu chứ làm gì được nữa, vì cái họ nó thế rồi. Cô cũng chẳng thèm giơ tay chào Lệ, người có cấp hàm cao hơn mình, mà cứ thế xồng xộc lao vào nói. Cực kỳ kém sang, Hồng Ma cười thầm, đây là cách nhà quý tộc hành xử à?



– Tấu hài đủ rồi.



Hớp cạn hơi rượu cay bỏng họng, Giao Long nói.



– Chơi cả bộ giáp xuống đây, chắc cô chuẩn bị rồi nhỉ?

– Lại chả!



Ưỡn bộ ngực “cong vòng” lên, Alicia, rút kiếm, nói:



– Lệ dậy rồi, là hội ba đứa mình đủ thành viên!

– Ê, chờ coi!



Lệ lên tiếng, định rút khẩu K93 giắt bên hông ra. Vừa lúc đó, Alicia nói tiếp:



– Oánh nhau đê!

– Biết ngay mà.



Thờ dài, Giao Long rót tiếp rượu ra chén. Ngửa cổ, cô uống sạch, nhưng thay vì tiếp, thuyền trưởng lại đứng lên. Cô lại chỗ cái quan tài, đẩy nắp rồi lôi ra một bộ giáp cũ kỹ, có vẻ đã lâu lắm rồi. Là giáp Đế quốc thời xưa, xét theo niên đại thì chắc là cỡ thế kỷ tám, chín gì đó. Nó rất lớn, với phần chính bảo vệ thân là hai tấm đồng chất, làm kiểu mặt cong giúp đẩy các mũi nhọn tấn công ra xa khỏi mấy chỗ trọng yếu.



Phần giáp vai được làm to, với hai tấm thép cong nhô dài sang bên, gắn liền với chiếc áo choàng vải phía sau. Bên dưới, có cả miếng bảo vệ phần cẳng và ống tay, thêm đôi găng thép đeo vào. Các quai da và dây giữ buộc rất chặt nhau, giữ không cho chúng lung lay. Phía sau đó lạo là chiếc áo giáp xích, làm từ rất nhiều khuyên sắt gắn lại thành tấm xích to, phủ kín những chỗ trống, đồng thời có mấy đoạn dây buộc để cột các mảnh thép kia vào.



Không chỉ nửa thân trên, bộ giáp còn có phần dưới, gồm chiếc quần xích to tướng và mấy miếng giáp rời đã buộc vào. Bó qua bắp đùi là hai tấm to tướng, che gần như từ bẹn tới đầu gối, với quả giáp phủ gối bên dưới. Không có mảnh nào bảo vệ cho ống quyển cả, chỉ duy đôi giày da đi bên trong. Theo thiết kế thì rõ ràng là ống quần này được dùng để che cho quần vải phía trong, còn giày sẽ túm lấy ống vải. Phần ống xích loe rộng chắc hẳn là để dễ bề xắn lên, thuận tiện mang giày vào rồi mới bỏ xuống.



Lấy hết cả bộ lỉnh kỉnh ấy ra ngoài, Giao Long hơi khép hờ mắt, thở nhẹ rồi biến hình. Tức thì, cơ thể cô bùng lên như ngọn lửa, đen tựa đêm ba mươi, nhanh chóng bao phủ lấy cả giáp trụ kia vào. Chỉ mất chưa tới một giây, “Thi Hoàng” đã hóa thành bầy quạ đen, rồi lại ra hơi lửa lạnh tanh, phừng phực giữa căn phòng. Nhưng đám cháy không kéo dài bao lâu: Trong chớp mắt, cô đã hiện hình lại, trong bộ giáp kia! Ba người đang chứng kiến biết đó là cách thuyền trưởng “thay đồ”, quần áo do linh lực tạo thành thì cũng sẽ dễ dàng biến mất, trong khi Huyền Viêm bao phủ rồi nuốt chửng thứ kia, biến nó thành một phần thân thể và sau đó mặc lên.



Lững thững bước ra từ tàn lửa đen tuyền, xung quanh chầm chậm rơi đầy những lông vũ hắc ám, Giao Long trông như một chiến thần từ bộ truyện dã sử nào đó, với thân hình cao lớn, ánh mắt sắc lạnh không chút xúc cảm và mái tóc đen dài tung bay mãnh liệt đằng sau. Tới nỗi, Lệ phải thốt lên là nếu để con ngựa kế bên, nói cô ta là mãnh tướng thời xưa vô tình xuyên không lên thì thiên hạ cũng tin ấy chứ!



Đặc biệt, không biết từ khi nào trên tay Giao Long đã cầm một thanh kích rồi. Không phải kiểu cổ điển phương Đông, kích nào gắn một mũi giáo dài, nhưng một bên trang bị đầu búa xẻ chín ngạnh, bên kia là mỏ quằm nhọn hoắt. Một cây búa chiến tranh! Không nhầm vào đâu được, đó là búa chiến tranh, loại vũ khí đặc thù chuyên dùng nghiền nát giáp trụ các hiệp sĩ phương tây. U Minh trước chỉ dùng loại này cho các đơn vị hạng nặng chuyên giáp lá cà với trọng kỵ địch, chứ lính thường sẽ dùng kích gắn lưỡi bán nguyệt, trong khi quân cấm vệ là đầu rìu.



Tuy nhiên, câu hỏi lớn nhất là…



Tự nhiên lên đồ chi vậy mẹ trẻ?



– Khỏi hỏi, ta thấu cả rồi.



Quả nhiên là “Thi Hoàng”, ba người chưa kịp lên tiếng, cô đã nhìn thấu họ. Chẳng cần tới đọc suy nghĩ, chỉ việc nhìn vào đôi mắt là thấy được hết cả. Đây không phải thứ vớ vẩn như mấy bộ ngôn tình, hai nhân vật chỉ đi ngang qua mà lại trông thấy trong mắt người kia biết bao tâm tư tình cảm. Chỉ là chút kinh nghiệm có được trong quân ngũ, khi còn chiến tranh cô có tham gia “thẩm tra” tù binh và dược học cách nhìn ra những thứ đối phương che giấu.



“Vũ khí có thể dối lừa, nhưng mắt thì không”, điều đó không chỉ là tra khảo, mà bất cứ ai đối đầu địch trên chiến trường, bình tĩnh một chút là có thể nhận ra. Ba tấc lưỡi hô mưa gọi gió thế nào không cần biết, vũ khí trên tay hùng hổ cỡ chi không quan tâm, cái chính là nét mặt và ánh mắt, những thứ làm toát lên cái “hồn” của người chủ. Đọc tâm trí chỉ là phụ, và Giao Long đôi khi thấy phiền phức vì nó có lúc khiến mọi thứ quá dễ, có khi lại làm rối tung rối mù vấn đề. Nên cô chỉ dùng nó khi chọc người ta, còn kể cả lúc dò xét hay tra khảo, tự thân vận động thế này vẫn vui hơn nhiều. Đay nghiến vào chỗ yếu nhất trên tinh thần đối phương, khiến nó chịu không nổi mà buông xuôi – theo cách này hay cách khác – mới là thú vị.



“Một cách suy nghĩ rất là bạo chúa.”, Hồng Ma nghĩ thầm. Dĩ nhiên cô biết vì Giao Long chia sẻ ý thức cho, chứ nếu không thì có ba đầu sáu tay cũng chẳng thấy được cái não lạnh như tro tàn kia đang âm mưu gì nữa.



Mặc nguyên bộ đồ mới nhìn đã thấy nặng, nóng ấy, Giao Long bước lại, ngồi bệt xuống đất. Thanh kích để nằm dài trên sàn, trong khi hai tay cô ấy tỳ thẳng vào đầu gối, lưng hạ thấp, gần như khom người. Mái tóc đen dài đổ từng lọn từng lọn phủ cả nền phòng, trong khi đôi mắt đen sắc lạnh kia không ngừng nhìn Alicia. Giao Long đang mưu tính gì đó, không biết, nhưng lệ có thể tạm hiểu được cái biểu cảm đơ như cây cơ ấy. Với các chủng khác, thi quỷ rất ít biểu lộ cảm xúc. Đặc biệt là tộc thi hoàng, chũng loài “thi quỷ thượng đẳng”, thì nhìn ra những xúc cảm có thể nói là khó hơn xuyên không. Cố lắm thì cô cũng chỉ trông ra được vài sự thay đổi nhỏ, chứ không hiểu được toàn vẹn.



Rót chén rượu đầy, Giao Long đưa cho Lệ, rồi làm chén khác mời Alicia. Tới Hồng Ma, cô chẳng nói chẳng rằng, lấy từ hư không ra một vò mới nguyên rồi ném vào mặt. Hai người kia nhìn chỉ biết cười trừ, dù sao bà già cũng uống khiếp lắm. Thuyền trưởng cũng đổ đầy rượu vào, họ không dùng loại chén nhỏ nhỏ để uống như bao người, mà thực sự là cái chén ăn cơm! Đổ đầy cái thứ như vậy, làm một hơi cũng quắc cần câu, nhưng bốn vị đây đồng loạt ực cạn mà vẫn tỉnh lắm. Lại thêm, thứ rượu “Thi Hoàng” đem ra là rượu gạo đặc biệt miệt Gò Đen, cay xè cuống họng, độ cồn rất cao, thế mà họ lại uống như thể nước lọc vậy.



– Hai người mặc giáp luôn đi.



Cầm chén rượu đỏ gạch, cạn sạch không còn giọt nào chỉ bằng mấy đầu ngón tay, Giao Long giục Hồng Ma và Lệ mặc giáp. Bởi cô biết, họ vẫn “giữ” giáp từ cái thời đi đánh Hoa Đông tới giờ. Với ma và thi quỷ, chuyện thay đồ thế này mất không tới một phút ba mươi giây, Vả lại lâu lắm rồi bốn người mới ngồi chung, hồi còn nhỏ cả bọn, cùng Oa Lân, toàn đi quậy trong điện. Khi ấy ngài Tổng lãnh còn sống, và sống rất khỏe, cũng lên giáp, vác kích ra đánh chơi với con đầu đỏ kia. Bà nội thì ngồi chung với mình và hai bà dì, các vợ bé của ông, coi màn tấu hài cực mạnh của ông chồng.



Bà già, Lệ và Oa Lân mỗi người một binh khí xông vào đánh nhau với ông nội, mà cô nhớ, “chồng” mình vác đại đao, thuyền phó chơi song kiếm còn Lệ là xà mâu thì phải? “Tam nương chiến Tổng lãnh”, cái tuồng đó ngày nào cũng coi, coi ngay hàng ghế đầu, tầm nhìn siêu đẹp, âm thanh sống động cực kỳ luôn! Cũng chẳng cần hiệu ứng vì họ đánh võ đàng hoàng… Ừ thì Hồng Ma không biết võ đi, nhưng vẫn đã mắt lắm! So với phim võ công coi bên kia, cái hát tuồng của ông và ba nàng chất hơn hẳn.



Nghĩ thế nào không biết, Giao Long lại nói:



– Giờ chém gió xíu đã, lát đạp nhau chơi không?

– Chỗ đâu mà đánh? – Alicia hỏi – Điện giờ chật hơn rồi mà, có rộng như hồi xưa nữa đâu.

– Dào, bật kết giới phát là vô tư.



Thuyền trưởng xì một hơi rõ dài. Đoạn, cô quay qua chỗ Lệ, cất giọng hỏi:



– Cái máy làm đá bào vô rồi đó! Hai người chơi luôn không?

– Chơi thì chơi, sợ phỏng? Để coi…



Lệ gật đầu cái rụp. Liền sau đó, quanh người cô như có làn sương giá bao quanh, lấn át cả cái lạnh của Alicia. Mà kỳ thực, từ lúc ngồi xuống cô ấy đã ngưng tỏa hơi rồi, bây giờ chỉ còn lại dư âm của thứ ấy. Không ai quan tâm cả, chuyện Lệ biến đổi thú vị hơn hẳn. Đúng thực là quỷ hút máu, khi bắt đầu, sương mù đỏ đã phủ khắp người. Từ từ, chiếc áo choàng tan biến, hòa làm một với làn khói mờ mờ ảo ảo kia. Quần áo trên người cô ta cũng biến đi, nhưng vì sương giăng dày quá nên Hồng Ma có cố nhìn thì cũng chẳng được gì.



Sau chừng vài giây, mắt Lệ sáng rực lên màu huyết dụ. Làn da xanh xao nổi từng đường gân chạy ngoằn ngoèo, nhìn đến khiếp. Cặp nanh trắng hếu, nhọn hoắt lộ hẳn ra khỏi đôi bờ môi, trong khi sương mờ biến dần thành bầy ruồi khổng lồ. Chúng bay dày đặc, nhiều đến nỗi chưa ai từng trông thấy, hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng. Nhưng không che kín nữa, có thể cố mà trông qua được. Nhưng cái sự “sướng” ấy không kéo dài bao lâu, vì quanh người Lệ, hàng dòng hàng dòng máu đỏ phun ào ào, chạy xoắn lại như xoáy nước, ôm gọn lấy tay, chân và thân mình. Cùng với máu, lũ ruồi lập tức lao vào, con này nối tiếp con kia đâm trở vào cơ thể chủ. Và cũng chính lúc đó, bộ chiến phục thành hình.



Giống gần hệt như của Giao Long, nhưng bên trong không phải kiểu quần áo hiện giờ mà là trang phục của mười thế kỷ trước. Lệ mặc chiếc áo bà ba vải đen mỏng, lấp ló sau bộ giáp xích, cùng tấm áo khoác dày làm lớp phòng ngụ cuối cùng sau hai tầng kim loại, thấy rõ cả vạt phất phơ bên ngoài. Bộ giáp cô đang dùng cũng có mấy tấm phụ trợ gắn vô phần áo chính, phủ xuống hỗ trợ che bắp đùi, không như thuyền trưởng bỏ không phần đó. Áo choàng sau vai cũng ngắn hơn, chỉ ngang eo chứ không rũ dài xuống mắt cá, trong khi cả Giao Long và Alicia đều dùng kiểu áo choàng dài phết đất. Theo những gì cô biết, đó là cách phân biệt thứ hạng trong quân U Minh xưa, chỉ tổng chỉ huy mới được phép mang theo tấm vải lệt phệt ấy.



Vẫn ngồi đó, nhưng cạnh bên lệ đã xuất hiện binh khí. Một cây xà mâu dài khoảng hai thước rưỡi, trong đó cái lưỡi là chừng năm tấc rồi. Cán mâu làm từ kim loại đen, bên trên nổi vô số đường vân nước tuyệt đẹp, trong khi phần mũi lại được rèn uốn lượn như mãng xà tung mình, phía đầu thay vì một mũi nhọn thì lại chẻ hình bán nguyệt, nom như chiếc lưỡi rắn với hai đầu thép nhọn hoắt chĩa thẳng.



Đó là kiểu mâu phương Bắc, thịnh hành trong thế kỷ ba tới tám theo lịch Tây, nhưng do quá khó dùng nên bị thay thế dần bởi thương. Hai đầu chĩa kia mở rộng một khoảng vừa bằng khoảng cách giữa hai mắt, có thể đâm rất mạnh, trong khi đó vì chỗ lõm được làm cùn, không bén nên có thể dễ dàng đỡ được binh khí đối phương. Khi còn nhỏ, Giao Long từng thấy Lệ dùng cây mâu này mà đỡ, xong giật luôn cả kích của ông nội. Một kỹ thuật siêu khó, nhưng làm được thì chính Hồng Ma còn phải đề phòng.



Cuối cùng, Hồng Ma cũng biến đổi. Giáp mặc cũng không khác mấy so với vợ mình, chỉ có chiếc quần xích bên dưới bị cắt ngắn tới bẹn, và trên tay cô là một thanh đại đao khổng lồ. Dài dễ chừng ba thước, phần lưỡi lại chỉ chiếm tầm một phần mười, nhưng chính chỗ đó mới là phần đáng sợ. Vô Danh Đao, cây đao không tên nhưng nghe tới là ai cũng khiếp đảm đến ướt đũng quần. nặng bảy tấn, trong đó phần cán chiếm hai và lưỡi là năm ngàn cân, một cú vụt là quá đủ để một thi quỷ thành mớ bầy hầy và phải hồi phục lại. Đặc biệt, có lẽ phải gọi nó là cái lưỡi hái thì đúng hơn, do lưỡi chém thực sự nằm quay vô trong còn sống đao lại hướng ra ngoài theo đường cong. Bởi thế Hồng Ma thường dùng đao như cái chùy, lấy sức trâu mà đập chứ võ công thì… một đòn bẻ đôi cũng không biết.



Ngồi xuống cạnh, Giao Long, Hồng Ma chĩa đao lên trời, tu rượu rồi bảo:



– Lâu rồi cả lũ mới lại lên đồ thế này nhỉ?

– Cũng chục năm chứ có ít đâu.



Lệ nhắm mắt, chép miệng.



Lần cuối cùng họ mặc giáp, cầm hàng lạnh đánh nhau là trước khi Quân đoàn 1 vào chế độ ngủ đông. Thuở ấy ngài Tổng lãnh còn khỏe, và mấy người ra làm trận cuối coi như chia tay. Bình thường Oa Lân sẽ đánh, nhưng sau vài năm thì nhỏ đó sợ quá xin kiếu luôn, thành ra Alicia quay về vị trí cầm kiếm mà cô từng đảm nhiệm. Hai tay hai zweihänder, cưỡi trên lưng ngựa thì Bạch Tuyết nắm trùm tầm ba thước đổ lại. Họ cưỡi ngựa ma do Lệ hóa phép ra, Tổng lãnh mang kích đầu rìu, Hồng Ma vác đao Vô Danh, còn Lệ cầm cây xà mâu đen trũi.



Đánh cũng ác liệt lắm, bụi bay đầy trời, tiếng binh khí va nhau chát chúa đến nỗi người đứng ngòi coi còn nổi da gà vì sự khốc liệt. Trận đó Alicia gãy kiếm tổng cộng bảy lần, do vũ khí tạo thành từ ma pháp không chịu nổi hàng thiệt được bọc linh lực. Tổng lãnh khi đó đã già, một trăm hai mươi mấy rồi chứ cũng chẳng trẻ trung gì nữa, nhưng dáng người quắc thước và ánh mắt tinh tường thì vẫn y như hồi đánh Nam Đảo. Động tác nhanh và dứt khoát, tung đòn nào trúng đòn đó, một mình ông ta đẩy lui ba cô, gần như chiếm thế thượng phong suốt cả trận. Chỉ khi Hồng Ma chơi “nghiêm túc”, dồn lực vào mà chém tới tấp thì mới bắt đầu đẩy lui được.



– Mà nói chứ… Đợt này xuyên qua bên đó, thấy nản quá.



Câu nói của Giao Long làm mọi người sực tỉnh khỏi hồi tưởng. Mất vài giây, Alicia đánh tiếng hỏi:



– Sao nản? Ô nhiễm quá à?

– Không, vậy còn đỡ.



Cười nhạt một tràng, nhỏ nhưng rợn người lắm, Giao Long lại rót rượu. Uống cạn một hơi, cô dằn mạnh chén xuống sàn, nói:



– Ngu như bò!

– Hả?



Trước sự kinh ngạc của Lệ, Giao Long bắt đầu nói. Vì cô coi Việt Nam cũng như Đế quốc ở một tương lai khả dĩ, nên quan điểm có phần cứng rắn. Theo đó, Người trẻ bây giờ có vẻ thờ ơ với công tác chính trị, với báo chí chính quyền, chế độ, trong khi những tin rác trên mạng lại tràn lan. Chưa kể, do từng chịu một cuộc chiến xâm lược, khi bên kia dựng thành một chế độ bù nhìn làm bức bình phong và con rối nên nhiều người vẫn còn nuôi ảo tưởng về một “hòn ngọc Viễn Đông”, kỳ thực chỉ hào nhoáng ở nơi đám xâm lược và bán nước ở. Những kẻ đào tẩu ra nước ngoài thì ra sức xuyên tạc thành quả chế độ mới, đám ở lại một phần quá bảo thủ, phần khác lại quá ngu – Giao Long gọi thẳng là “ngu” – để bị dắt mũi như những con lừa.



Chính cái lứa già ảo tưởng vào một chế độ bù nhìn, vào những thứ phù phiếm, ngu xuẩn của cái quốc gia phải đu càng qua ở nhờ nước người ta đó đã tiêm nhiễm vào đầu một bộ phận giới trẻ hiện tại rằng chế độ họ đang sống rất tệ, chỉ có chế độ cũ mới giàu sang. Đám vong nô hải ngoại, hệt như lũ khủng bố bán nước Việt Tân bên này, và trùng hợp là chúng cũng có tên Việt Tân, càng ra sức tuyên truyền nhồi sọ với những giọng điệu xuyên tạc, láo toét, bôi nhọ lịch sử và sự thật. Giao Long đã phì cười lúc thấy hình cái gọi là “Chính phủ Lâm thời Quốc gia Việt Nam”: Không hơn gì một lũ hề già, những thằng điên hết thời – theo lời cô – ngồi tự kỷ trong một cái phòng mà chúng tự nhận là cơ quan Chính phủ của một đất nước đã bị xóa tên khỏi bản đồ.



Trong mắt Giao Long, những hành vi lên “mạng” tuyên truyền, chống phá chế độ đều là ngu xuẩn và phải bị bài trừ. Những đứa ngu ngốc không muốn tự thân nỗ lực, lại chỉ biết chúi mũi vào những thông tin tào lao, lá cải do đám lều báo và phản động viết rồi ngồi chửi đổng, trong khi tình hình thực tế ra sao hoàn toàn không nắm được cần bị đập tại trận. Với một số đứa, sách báo, truyền thông Nhà nước là trò “nhồi sọ”, “định hướng du luận”, trong khi cũng chính những thứ mà chúng chụp mũ đó, mấy thứ nhồi sọ, định hướng và xuyên tạc, nhạo báng thực sự do lũ phản bội kia cân cổ lên thì lại được coi là chính trị thực sự, là thông tin chính xác, hay một cách mỉa mai hơn là “kinh Thánh”. Chúng nó, như mấy con lừa, bị bọn phản động dắt mũi đi dễ ợt.



Nghe nói vậy, ba người kia ai cũng cười bò ra, bởi họ không tin được lại tồn tại một quốc gia mà dân trí một phần giới trẻ, cả giới già nữa, thấp tới thế. Dễ dàng bị lừa phỉnh, người dân lại hay kích động trước mấy tin không đâu, gây rối trật tự trị an xã hội. Thế mà bảo dân trí thấp lại tự ái cơ!



– Kể cũng khổ. – Hồng Ma lắc đầu – Bên đó công tác dân vận không căng, chứ như mình thì phản động câm như hến ngay!

– Tình hình nghe rõ nản! – Alicia lắc đầu nguầy nguậy – Thực sự đúng là phép màu họ mới chưa bị loạn đó!

– Thôi thì nước người ta, có khi thế này thế nọ, ai biết được? – Lệ cũng lên tiếng.

– Nhưng tự nhiên nói mấy cái này, chắc chắn cậu không phải chỉ kể cho vui mồm phải không?



Câu hỏi của Hồng Ma đã đánh trúng trọng tâm. Giao long ít khi nói chuyện tào lao lắm, và bây giờ khi bàn về “bên kia”, với cái giọng rõ gay gắt thế kia, nhất định là cô ta ngầm ám chỉ tới Đế quốc. Khác với bên đó chủ trương công bằng, bình đẳng dựa trên nền dân chủ và tư tưởng xã hội gì đó, Đế quốc Liên hiệp xây dựng hệ thống tư tưởng và xã hội thông qua vũ lực, chính xác hơn là nền quân phiệt cát cứ do các lãnh chúa yêu ma đứng đầu.



Đế quốc Liên hiệp đó giờ không có khái niệm “cào bằng”, ngay cả trong quân đội cũng vậy. Làm nhiều hưởng nhiều, làm ít hưởng ít, không làm khỏi hưởng trừ người không có khả năng làm việc. Cũng không có tâm lý ăn bám, ỷ lại vào phúc lợi Nhà nước do sự hỗ trợ là có hạn, chỉ viện trợ một thời gian rồi ngừng, tự phát triển. vả lại, do hầu như ai cũng đang hay từng là lính, lại lớn lên trong một trại lính quy mô quốc gia thế này nên cái ý chí, phong thái, văn hóa nó ngấm vào máu rồi. Ngửa mặt chờ sung thì sẽ chết đói, kẻ yếu có thể được hỗ trợ chứ không bao giờ được “gánh”. Từ thời liên minh các bộ tộc đã thế, không cần tới giai đoạn cải cách sau này.



Ở quốc gia này, muốn có quyền lợi thì phải thực hiện nghĩa vụ, và chỉ người có cống hiến, dù nhỏ bé, mới được công nhận. Xây dựng trên nền tảng quân sự nên việc tuyên truyền chủ nghĩa, đườn lối Chính phủ được thực hiện bài bản năm này tháng nọ, qua cả ba cấp tiểu, trung, đại học, thậm chí là tới khi đi làm. Văn hóa xứ sở là văn hóa lính pha trộn nếp sống địa phương, nên vừa có sự chung nhất, vừa có tính bản địa, dân tộc cao, chưa đến nỗi lai căng méo mó hay các nhà “gì đó quyền” lên tiếng.



Tuy nhiên, gần đây trong nội bộ Đế quốc dã và đang có hiện tượng “tự diễn biến tự chuyển hóa”, suy đồi đạo đức quân nhân và lòng trung thành với đất nước. Nguyên tắc “cần, kiệm, liêm, chính” từng chút băng hoại, thay vào đó là lười biếng, tiêu phí, tham ô và dối trá. Nhiều cán bộ sĩ quan, nhân sự tại các cấp chính quyền hoa mắt trước mị lực ngoại tệ, nhất là đồng dollar Columbia mà sẵn sàng bán rẻ bí mật quốc gia. Người dân, đặc biệt là đám trẻ sinh vào đầu thế kỷ tới giờ, bắt đầu có các suy nghĩ lệch lạc. Chúng nó muốn “tự do” hơn, muốn “giải phóng” bản thân khỏi thứ mà bọn phản động gọi là “gong cùm phong kiến”, trong khi ở bên kia đại dương, những kẻ tha hương ấy đang phải làm móng hai mươi tiếng mỗi ngày trước sự khinh bỉ của người bản xứ.



Vụ bạo loạn bốn năm trước chính là giọt nước tràn ly, là hậu quả của cả sự nông nổi, ngu muội của đám trẻ, sự tha hóa của lứa già, và cả của những người lãnh đạo nhưng lại do dự trong quyết sách và đã không hành động triệt để nhằm ngăn chặn vụ loạn. Lần đó, lãnh thổ Phiên An thiệt hại hơn bốn trăm ngàn nhân khẩu. Thành cổ Gia Định bị đám nổi loạn chiếm đóng, nhiều cổ vật giá trị bị thiêu rụi. Tuy Công tước vùng Phiên An tránh được, do khi đó đang họp ở thủ phủ Long Xuyên, gia quyến ông ấy đã bị đám giặc cỏ kia giết hại rất nhiều. Quân đội cũng thiệt hại rất nặng, khi bè lũ phản động đã móc nối tới cấp tá của Lục quân, khiến họ chĩa súng vào chính các đồng chí cũ. Một trận nồi da xáo thịt thực sự, cao điểm nhất chính là khi chiếc khu trục làm phản định bắn vào kỳ hạm của Hoàng gia.



Hậu quả để lại cực kỳ nặng nề: Khu công nghiệp Định Tường, nằm về Đông Bắc thành Gia Định bị hư hại quá ba mươi phần trăm. Nhiều người mất nhà, gia đình ly tán sau vụ loạn. Nhân khẩu vùng Phiên An từ hai mươi tuột xuống chỉ còn mười sáu triệu, mất đi hai mươi phần trăm, chủ yếu là do di dân đi nơi khác lánh nạn. Số người chết theo thống kê chính thức chỉ bằng cỡ một phần mười số kia, và đó là chưa tính đến thiệt hại của quân đội. Nhiều cơ sở, cơ quan Chính phủ, nơi giải trí, công viên, thư viện, trường học, bệnh viện,… bị phá hủy và đang phải khôi phục lại.



Gánh nặng kinh tế đè cả lên U Minh, không chỉ là khắc phục thiệt hại, mà còn là truy cùng diệt tận tàn dư đám đó. Do loạn lan ra tới tận phía Nam Đại Việt, Thủ tướng và Trung ương đã cho quân ngoài đó tham chiến, khiến tình hình phức tạp hơn. Uy tín của Đế quốc suy giảm nghiêm trọng, nhất là khi đám lều báo, phản động bên Columbia vin vào đó mà tố cáo trước quốc tế rằng Đế quốc “tàn nhẫn đàn áp người biểu tình”, và nếu không phải nhờ nguồn lực hùng mạnh lẫn các Tổng lãnh làm căng thì dám cái đám đó đổ quân vào lắm.



Trên hết, vụ loạn Phiên An chính là một vết nhơ trong lịch sử ngàn năm của đế quốc Liên hiệp. Từ khi lập quốc tới nay, đó là lần đầu tiên xảy ra nội loạn do quân đội chính quy cầm đầu, lại nghe theo lời ngon ngọt và đồng tiền của đám phản động mà bị dắt mũi đi như lừa. Một bài học quá đắt, trả bằng chính xương máu đồng bào. Đế quốc đã nhận cái tát cảnh tỉnh quá sức đau đớn, mà cũng vì vậy mà sau thảm họa, Trung ương đã thay đổi. Tất cả các quan chức có móc nối với Việt Tân đều bị giam giữ và điều tra, tiến hành tịch biên tài sản và đưa ra trước vành móng ngựa. Tòa án binh khởi tố hàng mấy ngàn sĩ quan, tất cả đều bị lãnh án tử và xử chém công khai. Trong số có có cả chị họ Giao Long, và cũng vì vậy mà trong nội bộ nhà họ Phạm bắt đầu rạn nứt.



Và dù biết rõ điều đó, Giao Long không quan tâm. Cô đang bận đào tạo lứa sĩ quan mới, coi tình hình các địa phương và chửi chết ông nào bà nào soạn cái giáo trình mới, vì nó quá tào lao và thiếu thực tế. “Thi Hoàng” không còn thời gian, hay chính ra là bơ luôn, chuyện trong nhà. Mọi thứ liên quan tới gia đình cô đều để vợ chồng Tham mưu trưởng lo giùm.





– Thất bại của ngành giáo dục, a…



Thở dài, Hồng Ma lắc nhẹ đầu, nói:



– Cả bên tuyên truyền, an sinh xã hội, và cả chúng ta nữa. Thất bại trong việc bảo vệ lũ nhỏ chống lại thế lực thù địch, và bây giờ thì…

– Bản lĩnh chính trị không vững.



Lệ chép miệng.



– Sau này chúng ta làm vụ tư tưởng cứng hơn rồi, mà thấy cũng lo quá.



Alicia nói chêm vào.



– Ừ.



Giao Long gật đầu.



– Nên ta mới nói vụ bên kia. Mà mình cũng có.



Rối loạn trật tự xã hội, băng hoại đạo đức, người dân chống chính phủ,… Thời nào, nước nào, thế giới nào cũng có. Không bao giờ các chủng tộc đồng lòng trăm phần trăm được, luôn sẽ có kẻ vì thế này thế khác mà chống lại ai đó. Ở các nước tư bản thuộc địa thì là dân thuộc địa chống xâm lược, ngay tại chính quốc thì biểu tình tăng lương, giảm giờ làm, hay một số quốc gia thì, do chiêu trò bẩn thỉu, đê hèn của Columbia, mà “đòi dân chủ”, đòi lật chính phủ hợp hiến mà lập nên đám chó kiểng trung thành với ông chủ “tự do dân chủ”.



Bất cứ nước nào cũng phải chịu những thứ như vậy, bất kể là Albion rộng lớn hay Columbia dân chủ. Ngay ở cái Hợp chúng quốc đó, người da màu, yêu quái, á nhân và dân nhập cư gốc Viễn Đông vẫn đang ngày đêm chịu đựng sự bóc lột, chèn ép thậm tệ từ phía các trùm tư bản da trắng. Ngay chính phụ nữ nước họ cũng bị coi thường, theo báo cáo của Hội đồng Thủy Tinh, thì mức độ bình đẳng giới của Columbia xếp thế hai mươi ba trong tổng số hai mươi tám nước được khảo sát, trong khi đế quốc là thứ ba.



Các vụ biểu tình, đình công yêu cầu cải thiện lương với điều kiện sống diễn ra liên tục, nổi lên khắp cả nước, và xứ dân chủ, nhân quyền, văn minh ấy làm gì? Dùng đại liên thực tập với vòi rồng phun vào dân, sau đó cảnh sát ào lên đánh! Thậm chí cảnh sát da trắng còn bắn chết người da màu chỉ vì cho rằng đối tượng “nguy hiểm”, trong khi bằng chứng không cho thấy điều gì như thế, và da trắng sẽ thoát tội. Sự kỳ thị có ngay trong quân đội, khi các quân nhân da “không trắng” sẽ không được phân vào các đơn vị chiến đấu, thay vào đó là lao công, tạp vụ hay làm bếp, mấy chỗ đãi ngộ tệ hại. Chính quyền liên bang không có ai không phải gốc Gaia, tức trắng toát, trong khi các chủng bản xứ dù được giữ lại đất đai nhưng không có tiếng nói trong chính trường.



Một quốc gia mâu thuẫn là một quốc gia yếu đuối.



Một quốc gia yếu đuối chính là mồi ngon cho ngoại bang.



– Không được để bi kịch đó lặp lại lần nữa.



Hớp hơi rượu, Giao Long nói.



– Một lần như vậy là quá đủ rồi.

– Vậy kế hoạch là gì?



Hồng Ma hỏi.



– Làm gì có chuyện cậu nói cho vui, đúng không Lệ?

– Vâng, thưa Chúa công.



Lệ cũng gật đầu. Thấy vậy, Giao Long nói tiếp:



– Lần này chị đã kiến nghị để đưa Quân đoàn 1 ra, giấy tờ là kỷ niệm mười năm, đồng thời đi dằn mặt đám phản động. Quân tinh nhuệ của mấy vùng kia cũng tới, nhưng thực ra là có dự tính khác. Alicia, may là cô xuống đây rồi nên nói luôn. Tới hôm duyệt binh, nhóm cô ở trên đó canh cho ta. Vùng điều hành không được để sót thứ gì hết, rõ chưa? Không thể biết mấy tên khốn khủng bố đó sẽ làm trò gì đâu. Và nếu chúng nó thực sự dám giở trờ trước mặt bệ hạ, Hồng Ma, việc của cậu là thổi bay chúng nó ra vũ trụ! Không khoan nhượng với đám phản quốc! Rõ chưa?

– Rõ! – Hồng Ma gật đầu.

– Yên tâm! – Alicia hí hửng.

– Cứ giao cho em. – Lệ nhẹ nhàng đáp.

– Tốt.



Mỉm cười, Giao Long cầm đao. Dẹp mấy thứ rượu chè vô chiều nào đó, cô đứng lên gần như cùng lúc với ba người kia. Không gian xung quanh họ sáng rực, rồi trong phút chốc, bốn người chẳng còn ở phòng thuyền trưởng nữa. Nơi họ đang đứng là một sa mạc rộng lớn, trải dài đến ngút tầm mắt, với vô số tàn tích thành quách, phái đài vương vãi. Nền cát vàng còn hiện rõ mấy bộ xương mặt giáp, và trên cao, mấy con wyvern toàn xương xẩu vỗ cánh bay phành phạch, kêu lên mấy tiếng gào rú rợn người.



Họ đã vào không gian riêng của Giao Long.



Chĩa mũi kích vào mặt ba người kia, rê một lượt, Giao Long nhếch môi đầy cao ngạo.



– Xông lên đi! Mình ta cân tất!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.