Ngồi trên chiếc quan tài, Viêm vẫn còn choáng váng trước chuyện hồi nãy. Nhận nuôi? Giao Long muốn nhận nuôi nó sao? Đưa tay vô túi quần, con bé chạm vào tấm thẻ căn cước. Bây giờ nó đã là người Đế quốc, nhập quốc tịch… có vẻ dễ, nhỉ? Chuyện này với light novel có vẻ không khác nhau mấy, khi người ta không cố tìm hiểu cặn kẽ nguồn cội của nhân vật chính. Nhưng, Viêm nghĩ, chắc hẳn thuyền trưởng đã thông báo trước chuyện này nên mới nhanh vậy. Với quyền lực và địa vị, cô ta hô phát là xong chứ gì.
Phía đối diện, Giao Long vẫn ngồi trên ghế, tay bồng cu Thiên, giữ chặt bé con trong lòng. Gương mặt ấy vẫn chẳng hề thay đổi, ánh mắt đen sâu hun hút hoàn toàn không có chút cảm xúc nào. Nơi khóe miệng, bình thường vẫn hay cười khẩy đầy khinh bỉ, giờ lại nghiêm tới lạ. Giao Long không cười, cũng chẳng có vẻ gì vồn vã âu yếm con. Cô vẫn là cô, “Thi Hoàng” lạnh lẽo chết người, khiến cả linh hồn cũng phải đóng băng. Và là người lính, đã từng vào sinh ra tử ở chiến trường không kém gì châu Âu thời Đệ nhất Thế chiến, con bé nghĩ, ắt hẳn thuyền trưởng đã chai lỳ cảm xúc, hoặc không muốn biểu lộ nó quá nhiều.
Đang vuốt tóc con, Giao Long đột ngột ngẩng lên. Mắt chạm mắt, Viêm thấy lưng mình giật bắn như có dòng điện chạy qua. Thực sự, dù đã quen với mấy cặp mắt “độc” này, nó vẫn khó mà chịu nổi cái nhìn vô hồn, vô cảm, tựa như con đường dẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/flame-phantom-viem-ma/2477633/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.