“Tớ ước gì,” Lousa Rotherhyde nói khi đứng cùng Vanessa trong phòng hội họp ngắm nhìn những người đến muộn và gật đầu và mỉm cười chào hỏi với bất cứ người quen nào - với tất cả mọi người, nếu nói theo cách khác - đi ngang qua gần họ, “Tử tước Lyngate hóa ra lại cao lớn, tóc vàng, và đẹp trai và không quá hai mươi lăm tuổi và quyến rũ và nhã nhặn và không nhấc chân quá cao. Và ước gì ngài ấy hóa ra lại thích những phụ nữ mập mạp, nhút nhát có gia sản rất bình thường - ồ, thực ra không có chút gia sản nào - và có những cử chỉ dễ thương nho nhỏ và tuổi tác phù hợp với tuổi của ngài ấy. Tớ nghĩ là không cần ước cho ngài ấy giàu. Đương nhiên là ngài ấy giàu sẵn rồi.”
Vanessa quạt quạt gương mặt và bật cười.
“Cậu đâu có mập,” cô đảm bảo với bạn. “Và tóc cậu có sắc thái xinh đẹp của màu nâu sáng. Và những cử chỉ của cậu quả thật vô cùng dễ thương, và tính cách của cậu chính là gia sản của cậu. Và cậu có nụ cười đáng yêu. Hedley thường nói thế.”
“Cầu chúa phù hộ anh ấy,” Lousa nói. “Giá mà ngài tử tước có chung cách nghĩ với anh ấy. Có lẽ ngài ấy sẽ nhìn ra sự phù hợp để trở nên gắn bó tha thiết với tớ - nếu như ngài ấy lại tình cờ là một người đẹp đẽ. Và sẽ càng tốt nếu ngài ấy cũng sở hữu một gia tài tầm cỡ nữa. Tất cả thật là tuyệt vời, Nessie, khi được đến các buổi khiêu vũ và họp mặt và những bữa ăn tối và những buổi tiệc và cơ man là các buổi picnic, mà người ta luôn luôn nhìn thấy chính xác các gương mặt quen thuộc ở tất cả các cuộc giải trí. Cậu chưa bao giờ mơ ước về London và mùa vũ hội và các anh chàng nịnh đầm và...À, đương nhiên là không rồi. Cậu đã có Hedley. Anh ấy đã rất đẹp rồi.”
“Đúng vậy,” Vanessa đồng ý.
“Sir Humprey có miêu tả tử tước Lyngate cho cậu nghe không?” Lousa hỏi đầy hi vọng.
“Ông nói ngài ấy là một quý ông trẻ dễ mến,” Vanessa nói. “Nhưng đối với ba chồng mình thì bất cứ ai ở dưới độ tuổi sáu mươi tư của ông đều trẻ cả, và hầu hết đều dễ mến. Ông nhìn thấy bản chất tốt đẹp của mình trong mọi con người. Và không, Lousa, ông không miêu tả ngoại hình của ngài tử tước. Các quý ông không làm như thế, cậu biết mà. Tuy nhiên mình tin là tự chúng ta cũng sẽ khám phá ra thôi.”
Cha chồng cô đã bước vào phòng hội họp, bộ dạng trịnh trọng theo phong thái vui vẻ của mình, ngực ông ưỡn ra vì hãnh diện, hai bàn tay xoa xoa vào nhau, gương mặt hồng hào vui sướng. Phía sau ông là hai quý ngài, và không có nghi ngờ gì về lai lịch của họ. Rất hiếm khi có người lạ mặt xuất hiện ở Throckbridge - Và trong những ký ức sống động ít ỏi đó, không có ai - trừ duy nhất một người - từng tham gia một buổi khiêu vũ ở căn phòng hội họp. Mà cơ số ít ỏi quý giá ấy đã đến dự vũ hội mùa hè thường niên ở Rundle Park.
Đây là hai người lạ - và họ đang ở trong một buổi tụ họp.
Và một trong hai người, tất nhiên, là một tử tước.
Người bước vào phòng đầu tiên ngay sau sir Humphrey có khổ người và chiều cao trung bình. Mặc dù có lẽ đã thấp thoáng dấu hiệu đẫy đà ở bụng anh ta. Anh ta có mái tóc nâu cắt ngắn và được chải mượt, và một khuôn mặt tránh được sự bình thường do vẻ hòa nhã thân thiện và cởi mở chứng tỏ anh tôn trọng khung cảnh xung quanh. Nhìn anh như thể anh thật sự vui mừng vì được đến đây. Anh ăn mặc theo cách bảo thủ trong chiếc áo khoác xanh sẫm và quần ống túm màu xám và sơ mi trắng. Mặc dù có thể đã bước qua tuổi hai lăm, chắc chắn anh vẫn đủ điều kiện cho định nghĩa của từ trẻ.
Louisa ra sức quạt và thở hổn hển. Một số lớn quý cô xung quanh cũng làm vậy.
Nhưng đôi mắt Vanessa đã chuyển sang quý ông còn lại, và cô lập tức biết đó chính là người đã gây nên những tiếng thở gấp kia. Cô không bị cuốn vào chúng. Miệng cô đột ngột trở nên khô khốc, và trong vài khoảnh khắc vô tận cô đã mất hết ý thức về hiện thực xung quanh.
Anh trông cùng tầm tuổi với quý ông kia, nhưng đó là tất cả những gì tương đồng giữa họ. Anh cao và mảnh dẻ nhưng không có chút gì gầy guộc. Thực vậy, hai bờ vai và ngực anh rắn chắc trong khi hông và eo lại thon thả. Đôi chân anh dài và cơ bắp ở tất cả những chỗ cần thiết. Anh có mái tóc rất sẫm màu, thực tế là gần như ngả sang đen, nó dày và sáng bóng và được cắt bởi một bàn tay thành thạo để trông vừa gọn gàng lại vừa rối bời cùng một lúc. Gương mặt anh sạm màu đồng thiếc và đẹp trai theo kiểu cổ điển với cái mũi khoằm, hai gò má sắc nét, và một vết chẻ nhỏ ở cằm. Anh có một khuôn miệng kiên quyết. Trông anh hơi có chút ngoại lai, như thể anh mang dòng máu của người Ý hay Tây Ban Nha vậy.
Anh trông tuyệt đẹp.
Anh trông hoàn hảo.
Có thể cô đã chết anh đứ đừ, cùng với ít nhất nửa tá quý cô khác có mặt ở đó. Nếu cô không nhận thấy có điều khác lạ ở anh. Thật ra là hai điều.
Anh trông kiêu ngạo không thể chịu nổi.
Và anh trông vô cùng buồn chán.
Mí mắt anh cụp xuống nửa chừng. Anh cầm một chiếc kính một mắt trong tay, nhưng không giương lên. Anh nhìn khắp căn phòng như thể không tin nổi sự tồi tàn của khung cảnh xung quanh.
Không có lấy một dấu vết dù mờ nhạt nhất của nụ cười trên môi anh. Thay vào đó, là một vẻ khinh bỉ cứ như anh không thể chờ được để lao trở lại cầu thang về phòng mình. Hoặc tốt hơn cả, là chạy xa khỏi Throckbridge.
Vẻ mặt anh trông như thể đây là nơi cuối cùng trên trái đất anh muốn có mặt.
Và vì vậy cô không bị đổ gục trước anh, đẹp đẽ và thần thánh như anh chắc chắn chỉ là cái mẽ bề ngoài. Anh đã bước vào thế giới của cô, thế giới của gia đình và bạn bè cô, không được mời, và thấy nó thật thấp kém và khó chịu. Sao anh ta dám! Thay vì làm tỏa sáng buổi tối của cô, như sự hiện diện của một người lạ phải làm được thế - nhất là đối với một quý ông đẹp trai - thì anh lại đang đe dọa phá hỏng nó.
Vì tất cả mọi người, tất nhiên, sẽ xun xoe quanh anh. Không ai cư xử được tự nhiên. Không ai thư giãn và khiêu vũ một cách thoải mái. Và không ai sẽ nói được chuyện gì khác ngoài chuyện về anh trong nhiều ngày - hoặc hơn cả là nhiều tuần - sắp tới.
Cứ như một vị thánh gia ơn cho họ bằng việc giá lâm xuống giữa bọn họ.
Và dường như cô đã thấy rõ anh xem thường tất cả mọi người - hoặc ít nhất anh coi mọi người như một đám đông chán ngắt.
Cô ước gì ngày mai anh ta hãy đến - hoặc đừng bao giờ đến.
Anh mặc hoàn toàn chỉ hai màu đen trắng, mốt thời trang mà cô nghe nói rất nổi bật ở London. Lúc cô nghe thấy, cô đã nghĩ nó thật ảm đạm, thật kém hấp dẫn.
Tất nhiên là cô đã nhầm.
Trông anh sáng chói, thanh lịch, và hoàn hảo.
Anh giống như một tập hợp tất cả ý tưởng của phụ nữ về một người hùng lãng mạn. Như thần Adonis mà họ mơ mộng, đặc biệt là trong ngày Valentine, đến để nhấc bổng họ khỏi mặt đất và đặt trên lưng con chiến mã trắng như tuyết đang dựng vó hí vang và bay đến sống cuộc sống hạnh phúc đời đời trong tòa lâu đài ẩn trong mây của chàng - một tòa lâu đài trắng và mịn mượt, không phải một ngôi nhà kiểu Anh ẩm ướt và xám xịt.
Nhưng Vanessa rất phẫn nộ về anh ta. Nếu anh ta coi thường họ và cuộc vui họ tổ chức đến thế, chí ít anh ta cũng đủ lịch sự để có vẻ mặt như một bức tượng trên máng xối chứ.
Cô nghe thấy thanh âm của tiếng thở lan tỏa ra khắp căn phòng hội họp như một cơn gió nhẹ cùng niềm hi vọng nhiệt thành mà cô không chia sẻ.
“Cậu nghĩ tử tước Lyngate là người nào?” Louisa hỏi bằng giọng thì thào - cần phải làm thế trong sự im lặng đang bao trùm - khi cô ghé sát vào bên tai phải của Vanessa.
“Cái người đẹp trai, không nghi ngờ gì,” Vanessa nói. “Tớ cá đấy.”
“À,” Louisa nói, có vẻ thất vọng. “Tớ cũng nghĩ vậy. Ngài ấy đẹp không thể tưởng ngay cả không có tóc vàng, nhưng trông ngài ấy không giống như sẽ gục ngã trước sự quyến rũ của tớ, đúng không?”
Không, chắc chắn anh ta không gục ngã trước Louisa, hay trước bất cứ ai ở cái góc tầm thường nhỏ bé của thế giới này. Toàn bộ dáng vẻ của anh ta toát lên hình ảnh một người ý thức khủng khiếp được tầm quan trọng của mình. Có lẽ anh ta chỉ có thể gục ngã trước sự quyến rũ của chính mình thôi.
Anh ta đang làm cái quái gì ở Throckbridge? Hay anh ta đã rẽ nhầm đường?
Hai quý ông không đứng ở ngưỡng cửa mãi. Sir Humphrey đã dẫn họ vào, một nụ cười rộng ngoác mãn nguyện in trên mặt cứ như một mình ông chịu trách nhiệm mang họ về làng vào đúng dịp này. Ông giới thiệu họ với hầu hết những người có mặt, bắt đầu với Mrs. Hardy chơi đàn dương cầm, Jamie Latimer thổi sáo, và Mr. Rigg chơi violin. Chẳng mấy chốc, đã thấy hai quý ông cúi đầu chào Margaret và Katherine. Và giây lát sau, họ đang gật đầu với Stephen và Melinda và Henrietta Dew, cô em chồng Vanessa, và một nhóm thanh niên trẻ khác tụ tập quanh họ.
“Tớ nghĩ mọi người phải bắt đầu nói chuyện trở lại ngoài những tiếng thì thầm rồi,” Vanessa thì thầm.
Quý ông thấp hơn có trao đổi đôi câu với tất cả mọi người, cô để ý thấy. Và anh ta mỉm cười và có vẻ thích thú. Còn quý ông kia - không nghi ngờ gì là tử tước Lyngate - vẫn gần như giữ nguyên sự im lặng và hoàn toàn dọa dẫm mọi người. Vanessa nghi ngờ đó là sự cố ý. Lông mày anh ta nhướng lên khi anh ta được giới thiệu với Stephen, ném cho cậu ánh mắt của một nhà quý tộc lớn kiêu kỳ.
Và tất nhiên Melinda đang cười khúc khích.
“Vì sao ngài ấy lại ở đây?” Louisa hỏi, vẫn bằng giọng thì thào. “Tức là Throckbridge ấy, sir Humphrey có biết gì không?”
“Họ nói với ông họ đến đây có công chuyện,” Vanessa đáp. “Hẳn họ đã không giải thích đó là chuyện gì bằng không ba chồng mình sẽ không nhịn nổi mà kể cho bọn mình ngay.”
“Công chuyện?” Nhìn Louisa vừa bối rối vừa ngạc nhiên. “Ở Throckbridge? Có thể là chuyện gì được nhỉ?”
Vanessa, tất nhiên, cũng đang băn khoăn về chuyện đấy từ lúc Katherine mang tới tin tức về sự ghé thăm của anh ta chiều nay. Làm sao cô không tò mò cho được? Người ta có thể có công chuyện gì ở cái vùng trũng im lìm là Throckbridge này, một vùng đất đẹp như tranh, nhất là trong mùa hè, và rất đỗi thân thương với cô.
Một tử tước thì có công chuyện gì ở đây?
Và công chuyện gì khiến cho anh ta nhìn xuống tất cả bọn họ như thể họ chỉ là những con giun con dế dưới mũi đôi giày nhảy đắt tiền của anh ta?
Cô không biết đáp án và có lẽ sẽ chẳng bao giờ biết. Nhưng không có thời gian cho sự suy đoán sâu xa hơn - dù sao cũng không phải lúc này. Ba chồng cô đang dẫn hai quý ông đi về phía họ. Vanessa ước gì ông đừng làm thế, nhưng cô nhận ra đó là điều không thể tránh khỏi.
Sir Humphrey mỉm cười vui vẻ từ Vanessa tới Louisa.
“Và đây là Miss Rotherhyde lớn nhất,” ông giới thiệu, và nói thêm, với sự thiếu hụt thảm hại của tính tế nhị và sự thật đáng ngờ, “và là người đẹp nhất trong gia đình.”
Louisa cúi đầu xuống trong nỗi xấu hổ rõ rệt và khẽ nhún gối chào.
“Và Mrs. Hedley Dew, con dâu yêu quý của tôi,” Sir Humphrey thêm vào, cười rạng rỡ với Vanessa. “Người đã đã kết hôn với con trai tôi cho đến lúc thằng bé không may qua đời hơn một năm trước. Tử tước Lyngate, thưa các quý cô, và Mr. Bowen.”
Vậy là Vanessa đã nhận định đúng. Nhưng cô chưa bao giờ nghi ngờ chuyện đó. Cô nhún gối chào.
“Ma’am.” Mr. Bowen nói, nghiêng đầu và nhìn cô với một nụ cười cuốn hút nhưng đồng cảm, “Tôi xin chia buồn sâu sắc.”
“Cám ơn ngài,” cô nói trong lúc cảm thấy cảm thấy đôi mắt của tử tước Lyngate chiếu vào mình. Rốt cuộc cô đã mặc chiếc áo dài màu oải hương như một lời xoa dịu nhẹ nhàng cho lương tâm vì đã quyết định cho bản thân mình vui chơi - mặc dù cô biết Hdeley sẽ hối thúc cô mặc chiếc áo xanh lục. Đây không phải là một màu oải hương rực rỡ, và nó chưa bao giờ vừa với cô. Cô biết nó là một mớ vải ảm đạm không hợp với cô chút nào.
Trong khoảnh khắc đó cô thấy ghét mình vì đã nghĩ ngợi, vì đã mong ước giá mà mình chọn chiếc áo xanh.
“Tôi đã nhất quyết bảo nó hãy tới buổi vũ hội tối nay,” Sir Humprey giải thích. “Nó hãy còn quá trẻ và xinh đẹp để cứ đau buồn mãi mãi, như tôi chắc chắn là các ngài cũng có cùng ý kiến. Cháu nó rất tốt với con trai tôi lúc còn sống, và điều đó thật đáng quý. Tôi cũng bảo nó là phải khiêu vũ nữa. Đã có ai mời con điệu nhảy đầu tiên chưa, Nessie?”
Cô nhăn nhó trong lòng trước những lời thẳng tuột của ông. Cô muốn chui xuống sàn nhà trước câu nói cuối cùng. Cô biết ông sẽ nói gì tiếp theo.
“Không, Papa,” cô vội vã nói trước khi chợt nghĩ mình có thể nói dối. “Nhưng -“
“Vậy thì ta không nghi ngờ gì là một trong những quý ngài đây sẽ rất vui mừng được dẫn con vào điệu vũ mở màn,” ông nói, xoa hai bàn tay vào nhau và cười hể hả với cô.
Một sự im lặng trong phút chốc trong khi Vanessa tha thiết ước rằng cô có thể nằm cạnh Hedley tội nghiệp dưới mộ.
“Có lẽ, Mrs. Dew,” ngài tử tước lên tiếng - giọng trầm và mượt như nhung, để tăng thêm sự hoàn hảo về thể chất của anh ta, “cô có thể ban cho tôi vinh dự ấy không?”
Cô đang được mời khiêu vũ với một tử tước? Với vị tử tước này, biểu tượng chói lọi nhất của nam tính này. Tay công tử bột kiêu ngạo này? Đôi khi những ý nghĩ lố bịch như thế lại đến với cô như một cứu cánh. Ngài tử tước đang nghĩ gì nhỉ? Cô gần như đã bật cười và không dám liếc về phía Margaret. Nhưng nỗi hổ thẹn đã đến nhanh hơn bất cứ sự thích thú nào cô đang cảm thấy. Kinh khủng làm sao khi buổi tiệc lại bắt đầu theo cách này.
Có phải là tưởng tượng của cô không khi toàn bộ căn phòng dừng hết cả lại để chờ câu trả lời của cô?
Tất nhiên là không.
Ôi, Chúa ơi. Cô thật sự phải kiên quyết ở lại nhà với một quyển sách cùng những ký ức của mình mới đúng.
“Cảm ơn ngài,” Cô nhún gối một lần nữa và nhìn bàn tay chìa ra cho cô với đôi chút mê hoặc. Nó rất đẹp và móng tay được cắt tỉa gọn gàng như tay của các quý bà quý cô. Thế mà không có một chút gì là nữ tính ở bàn tay đó hết.
Hoặc ở anh ta, tất nhiên là thế. Ở gần thế này, nhìn anh thậm chí còn cao hơn và cứng rắn và uy quyền hơn lúc anh ở bên kia phòng. Cô có thể ngửi thấy mùi nước hoa đàn ông thoang thoảng. Cô có thể cảm thấy hơi nóng từ anh.
Và có một điều khác nữa ở gương mặt anh, cô nhận thấy khi đặt tay mình vào tay anh và ngước nhìn anh. Tóc anh không đen, và đôi mắt anh và sắc thái của nó khiến cô cho rằng, nhưng ở tận trong sâu thẳm, đó là màu xanh trong nhất. Chúng đang nhìn lại cô một cách sắc sảo từ bên dưới hàng mi vẫn cụp xuống của anh.
Tay anh rắn chắc và ấm.
Chà, cô nghĩ khi anh dẫn cô tới chỗ hàng người đang hình thành và Mr. Rigg chơi một nốt rung hơi hồi hộp từ cây violin của mình, đây là một buổi tối mà cô sẽ không quên đi vội vã được. Cô sắp nhảy với một tử tước đẹp trai, cao ngạo - và là điệu nhảy mở màn, không kém hơn. Cô ước sau đó mình có thể về nhà và chia sẻ niềm vui với Hedley.
“Nessie?” Ngài tử tước nói khi đưa cô vào hàng của các quý cô và chuẩn bị về hàng của các quý ông đối diện. Lông mày anh nhướng lên lần nữa. Anh không nói trực tiếp với cô. Anh chỉ tự nêu một câu hỏi.
“Vanessa,” cô giải thích, rồi ước gì mình đừng có nói theo kiểu xin lỗi như thế.
Cô không nghe rõ anh đã nói gì để đáp lại khi anh bước vào hàng ngũ đứng đối diện với hàng của cô, nhưng cô nghĩ nó là. “Tạ ơn Chúa!”
Có phải anh đã thực sự nói câu đó?
Cô nhìn anh sắc bén, nhưng anh không lặp lại câu nói, cho dù nó là gì.
Cô chưa bao giờ thích cái tên ngắn một mẩu của mình. Nessie Dew nghe cứ như...một người tầm thường. Nhưng ngay cả có thế, thì đó cũng không phải việc của anh ta trong chuyện gia đình và bạn bè thích gọi tên cô là gì.
Những người đàn ông đứng bên cạnh tử tước trông có vẻ kính sợ và không được thoải mái. Họ đã rất mong chờ buổi tối nay. Thế mà nó chẳng có ý nghĩa gì với anh ta. Anh ta nhìn tới nhìn lui hai hàng người, thậm chí không buồn che dấu sự chán nản.
Trời ơi. Thường thì cô không quá hà khắc trong những phán xét của mình, nhất là với những người lạ - chẳng phải vì cô đã gặp nhiều người trong số đó. Vậy tại sao những ý nghĩ của cô về tử tước Lyngate lại quá...ờ, hằn học như thế? Phải chăng vì cô cũng cảm thấy xấu hổ phải thừa nhận với chính mình rằng cô đã gần như mê mệt anh ta.
Thật là kì cục vì nó sẽ là một ca kinh điển của Người đẹp và Quái vật, mà không có một chút nghi ngờ rằng ai sẽ đóng vai nào ở đây.
Cô nhắc nhở mình một cách đột ngột là cô cũng đã rất háo hức đầu hàng trước lời thúc giục của các chị em gái bên chồng và Meg và Kate bảo cô hãy đến buổi tiệc tối nay. Và sau khi đầu hàng, cô đã hồi hộp đan những ngón tay vào nhau hi vọng rằng có ai đó sẽ mời cô nhảy.
Ồ, đã có người mời cô nhảy cho dù anh ta không ít thì nhiều cũng là bị ép buộc. Và anh ta không thể nào đẹp trai hơn và nổi bật hơn nữa trong mọi phương diện. Người ta có thể nói rằng giấc mơ hoang đường nhất của cô cho buổi tối nay đã thành hiện thực.
Vậy thì cô sẽ để mình thưởng thức nó, mặc kệ ra sao thì ra.
Đột nhiên cô nhìn thấy gia đình và bạn bè và hàng xóm của mình, Tất cả đều diện những bộ đồ lộng lẫy nhất của họ, tất cả đều ở trong tâm trạng một ngày hội. Cô cảm thấy ngọn lửa cháy lách tách trong hai lò sưởi và những ngọn nến chảy xuống trong cơn gió thổi qua cửa. Cô cảm nhận được mùi các loại nước hoa và đồ ăn.
Và cô cũng cảm nhận được người đàn ông đang đứng đối diện cô chờ điệu nhạc nổi lên. Và đang nhìn cô từ dưới hai hàng mi trễ xuống.
Cô sẽ không để cho anh ta tin là cô đang sợ anh. Cô sẽ không để anh ta làm cho cô tắt tiếng và nói năng lập cập.
Âm nhạc bắt đầu, và Vanessa mỉm cười với sự rạng rỡ cố ý và chuẩn bị cho cuộc đối thoại càng nhiều trong thời gian cho phép của điệu nhảy càng tốt.
Nhưng trên tất cả cô đắm mình vào niềm vui hoàn toàn của việc được khiêu vũ lần nữa.
Trong tất cả những bạn nhảy mà anh có thể chọn cho mình, Elliott nghĩ khi điệu nhạc trỗi lên và hàng ngũ các quý ông cúi đầu và các quý cô thì nhún gối chào, Mrs. Vanessa Dew - Nessie, vì tình yêu của Chúa! - chắc chắn không phải một trong số họ.
Cô ta là con dâu của Sir. Humphrey. Thế là đủ tệ rồi. Cô ta cũng là một dạng phụ nữ tầm thường với chiều cao trung bình, nói chung là quá mảnh mai và ngực quá nhỏ đối với khẩu vị của anh, tóc cô ta quá xỉn màu, và những đường nét của cô ta quá đỗi bình thường. Và màu oải hương là một màu hoàn toàn không hợp với cô ta. Nếu có, thì kiểu dáng cái áo dài cũng thật gớm guốc. Mà thoạt nhìn cô ta cũng không còn trẻ trung gì nữa.
Cô ta là sự tương phản hoàn toàn với Anna và với bất cứ quý cô nào anh thường chọn làm bạn nhảy ở những buổi khiêu vũ.
Nhưng dù sao chăng nữa thì anh cũng đang nhảy với cô ta. George sẽ mời cô ta nếu anh không lên tiếng, anh nghĩ thầm, nhưng người mà Dew mong chờ lên tiếng là ai đã rất rõ ràng. Và vì thế rốt cuộc anh phải làm một con khỉ diễn trò.
Sự thật không làm cho anh thấy vui hơn chút nào về buổi tiệc ồn ào tối nay.
Và rồi, ngay khi họ bắt đầu nhảy. Mrs. Dew liền mỉm cười tươi rói với anh, và anh miễn cưỡng phải thừa nhận có lẽ cô ta không hẳn là liều thuốc giải như anh gán cho cô. Đó không phải một nụ cười tán tỉnh, anh nhẹ nhõm cả người khi nhận ra điều đó vì sau khoảnh khắc đầu tiên ấy cô quay đi khỏi anh và cười y như thế với mọi thứ và mọi người, như thể chưa bao giờ cô thấy sung sướng đến thế trong đời. Cô ta thật sự rạng rỡ.
Làm sao người ta tìm thấy được một chút xíu niềm vui trong một cuộc giải trí quê mùa vô vị như vậy là nằm ngoài tầm hiểu biết của anh, nhưng có lẽ cô ta đã có ít trải nghiệm nên so sánh được.
Căn phòng nhỏ và tù túng, những bức tường và trần nhà trơ trụi không đồ trang trí - ngoại trừ một bức họa lớn và gớm guốc treo phía trên lò sưởi vẽ thần Cupid béo tròn đang giương cung bắn những mũi tên của mình. Không khí thoang thoảng mùi mốc như thể căn phòng bị đóng kín suốt cả năm - không nghi ngờ gì về điều đó. Ban nhạc chơi nhiệt tình nhưng kém cỏi - cây violin lạc mất nửa tông so với giai điệu và người chơi dương cầm có xu hướng chơi thật nhanh như thể nóng lòng muốn kết thúc bản nhạc trước khi cô có thể đánh nốt nào sai. Những ngọn nến rất gần với nguy cơ tắt ngấm mỗi khi cửa mở ra và cơn gió tấn công chúng. Tất cả mọi người nói cùng một lúc - và ở âm lượng chói tai. Và dường như ai ai cũng cảm nhận sâu sắc được sự hiện diện của anh và sẽ rất là đau khổ nếu không thể hiện nó ra.
Ít nhất Mrs. Dew cũng nhảy giỏi. Cô như lướt đi trên đôi chân mình và có một nhịp điệu và sự duyên dáng trong những cử động của cô.
Anh vẩn vơ tự hỏi có phải chồng cô ta là con trai cả trong nhà. Làm thế nào mà cô quyến rũ được anh ta? Cha cô ta có nhiều tiền không? Phải chăng cô ta cưới anh ta, có lẽ, là vì cô ta mong đợi được trở thành Lady Dew một ngày nào đó?
George, anh có thể trông thấy, đang nhảy với cô gái đứng cạnh Mrs. Dew hồi nãy- con gái cả của một gia đình mà tên của họ Elliott không tài nào nhớ ra. Và nếu cô ta là người đẹp nhất trong nhà, thì Chúa giúp những thành viên còn lại của gia đình đó.
Cô em gái trong hai chị em nhà Huxtable - Miss Katherine Huxtable - cũng đang khiêu vũ. Cô chị thì không nhảy mà đứng nhìn cùng với Lady Dew. Anh đã không được giới thiệu với cô chị gái thứ ba. Chắc hẳn cô ấy đã ở nhà.
Cô chị cả Miss Huxtable cực kì xinh đẹp, nhưng chắc chắn không một cô gái trẻ nào lại có thể mong chờ, tất nhiên, trở thành người đứng đầu trong một gia đình mà cả bố và mẹ đều đã qua đời. Có lẽ cô đã chịu trách nhiệm chăm sóc những đứa em trong nhiều năm. Anh cảm thấy một mối thương cảm đối với cô. Miss Katherine Huxtable nhìn có phần giống cô chị mặc dù cô trẻ hơn đáng kể và hoạt bát hơn. Cô cũng đẹp mê hồn bất chấp chiếc áo dài đã bạc màu và mòn xơ mà ai đó đã cố che đậy bằng một dải ruy băng mới.
Stephen đúng là một chú sói non. Cao và gầy và non choẹt, cậu ta mười bẩy tuổi và ngoại hình y như thế. Cậu cũng rất quyến rũ đối với các cô gái trẻ bất chấp tuổi tác của cậu. Họ xúm quanh cậu trước khi điệu nhảy bắt đầu, và cho dù cậu đã chọn được bạn nhảy, vẫn có hai quý cô khác ở hai bên cô ta trong hàng dành cho cậu rất nhiều sự chú ý hơn hẳn dành cho những bạn nhảy phục phịch của các cô.
Tiếng cười của cậu lan dọc theo hàng người tới chỗ Elliott, khiến anh mím môi lại. Anh hi vọng tiếng cười ấy không phải biểu hiện của một tâm hồn bừa bãi và tính cách nông cạn. Anh đã sống qua một năm khó khăn. Đừng để điều gì tương tự xảy ra với anh trong thời gian sắp tới.
“Ngài đến Throckbridge vào một thời điểm rất đẹp, thưa ngài,” Mrs. Dew lên tiếng khi những bước nhảy đưa họ lại gần nhau trong chốc lát.
Bởi vì đó là ngày Valentine, anh nghĩ, và bởi vì có một cuộc khiêu vũ ở căn phòng hội họp trong quán trọ nơi anh có vận may rất lớn vì đã trọ lại.
“Đúng vậy, ma’am.” Anh nhướng mày.
“Có lẽ cũng rất đẹp với chúng tôi.” Cô cười khi họ lại tách ra, và anh hiểu là tông giọng mình, nếu không phải câu nói, đã hơi kém lịch thiệp.
“Đã hơn hai năm rồi tôi mới được khiêu vũ,” cô nói khi họ sáp lại một lần nữa và nắm lấy tay nhau để xoay vòng, “và rất, rất kiên quyết tận hưởng nó bất kể có chuyện gì. Ngài là một vũ công giỏi.”
Anh lại nhướng mày lên nhưng không đáp. Người ta biết nói gì trước lời ca tụng không mong đợi như thế? Nhưng mà cô ta có ý gì với câu bất kể có chuyện gì?
Cô lại cười lần nữa khi họ trở về chỗ của mình.
“Ngài không phải, tôi nhận thấy,” cô nói sau một lúc, “là một người hay chuyện, thưa ngài.”
“Tôi thấy khó có khả năng nói chuyện được đâu ra đấy trong ba mươi giây bùng nổ, ma’am,” anh bảo cô, giọng anh đã cao đến giới hạn. Nhất là khi tất cả dân làng gần như hét lên với tất cả những người làng khác mà không có ai chịu im để nghe - và ban nhạc thì chơi to hơn để lấn át bọn họ. Anh chưa bao giờ được nghe tiếng ồn kinh khiếp đến thế trong cả cuộc đời.
Đúng như anh đoán, cô ta bật cười.
“Nhưng nếu cô muốn,” anh nói, “Tôi sẽ đáp lễ cô bằng một lời ca tụng mỗi lần chúng ta gặp nhau. Ba mươi giây sẽ đủ cho điều đó.”
Họ lại tách ra trước khi cô có thể trả lời, nhưng thay vì nín lặng, như anh dự tính, cô lại cười với anh bằng mắt từ xa trong lúc Huxtable xoay bạn nhảy của cậu xuống cuối hàng và tất cả mọi người chuẩn bị lặp lại các động tác một lần nữa.
“Hầu hết các quý cô,” anh nói vào lần tiếp theo gặp lại bạn nhảy của mình và hai người quay lưng lại với nhau, “phải cài đồ trang sức trên tóc và làm cho chúng sáng lấp lánh. Màu vàng tự nhiên ở tóc cô sinh ra đúng là dành cho cô.” Nó phần nào là một sự xúc phạm vì tóc cô rõ ràng là xỉn màu, mặc dù ánh nến đã nỗ lực làm nó sáng lên, đó là sự thật.
“Ồ, tốt quá,” cô nói.
“Cô sáng rỡ hơn tất cả sự hiện diện của các quý cô khác theo một cách không thể tưởng tượng được,” anh nói với cô vào lần gặp nhau sau đấy.
“À, không được tốt lắm,” cô phản đối. “Không một quý cô hiểu lí lẽ nào lại muốn tỏa sáng quá chói chang đâu. Chỉ có những người tự phụ thôi.”
“Vậy cô không phải người tự phụ chứ?” anh hỏi. Cô ta có chút kiểu cách để tỏ ra tự phụ, thật vậy.
“Chắc chắn ngài có thể nói với tôi, nếu ngài muốn, là tôi có một sắc đẹp mê hồn,” cô nói, quay gương mặt tươi cười về anh, “nhưng không phải là tôi đẹp mê hồn hơn bất cứ ai đâu nhé. Đó hiển nhiên là lời nói dối và tôi khó mà tin ngài được và tâm trạng tôi sẽ suy sụp.”
Anh nhìn cô với sự thán phục ngoài mong đợi khi cô lướt ra xa. Cô có một tính cách hóm hỉnh, nó cứ dần dần lộ ra. Sự thật là suýt nữa anh đã phá lên cười.
“Cô có một sắc đẹp khá mê hồn, ma’am,” anh nói khi họ vỗ hai tay vào nhau ở đầu hàng.
“Cảm ơn ngài,” cô mỉm cười với anh. “Ngài thật tử tế.”
“Nhưng mà,” anh nói khi bắt đầu xoay cô đi xuống giữa hai hàng người, “mọi quý cô có mặt tối nay đều như vậy - không trừ một ai.”
Cô ngả đầu ra sau và cười ngặt nghẽo, và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi anh đã mỉm cười lại.
Lạy Chúa, anh đang tán tỉnh cô ta đấy à?
Với một phụ nữ nhan sắc tầm thường ai lại không hoa mắt trước địa vị của anh hoặc thèm muốn lời khen ngợi từ anh? Nhưng ai lại nhảy với tất cả nhiệt huyết như thể cuộc đời không còn gì vui hơn?
Anh ngạc nhiên khi điệu nhảy kết thúc. Sao, đã hết rồi ư?
“Kia có phải Miss Huxtable thứ ba không?” anh hỏi cô khi dẫn cô về lại chỗ anh đã gặp cô.
“Thứ ba?” Cô nhìn anh tò mò.
“Tôi đã được giới thiệu với Miss Huxtable, quý cô tóc sẫm đang đứng đằng kia,” anh nói, gật đầu về hướng cô gái. “Và với Miss Katherine Huxtable, em gái cô ấy. Nhưng tôi nghĩ còn có cô em gái thứ ba.”
Cô nhìn anh dò xét, không nói năng gì trong một lúc.
“Không có Miss Huxtable thứ ba đâu,” cô nói, “mặc dù đúng là có một cô em gái thứ ba. Tôi chính là cô ấy.”
“À,” anh nói, bàn tay anh đi tới cái tay cầm của chiếc kính một mắt. “Tôi không được thông báo là một trong ba chị em đã kết hôn.”
Người phụ nữ tội nghiệp, chắc chắn cô ta đã bị vượt qua về mặt ngoại hình trong gia đình đó.
“Ngài phải được thông báo sao?” Lông mày cô nhướng lên trong sự ngạc nhiên rành rành.
“Không phải vậy,” anh vội nói. “Nó chỉ là sự tò mò vu vơ về phía tôi thôi. Có phải chồng cô là con trai cả của Sir Humphrey?”
“Không,” cô nói. “Anh ấy là con trai thứ hai. Crispin là con cả.”
“Tôi rất tiếc vì sự qua đời của chồng cô,” anh nói. Thật là một câu nói ngu ngốc vì anh đâu có biết người đàn ông đó và chuyện đã xảy ra từ lâu. “Hẳn đó là một cú sốc tồi tệ.”
“Tôi đã biết khi tôi lấy anh ấy,” cô nói, “là anh ấy sẽ chết. Anh ấy mắc bệnh lao phổi.”
“Tôi rất tiếc,” anh nói lần nữa.
Thế quỷ nào mà anh lại lôi mình vào tình huống này?
“Tôi cũng vậy,” cô nói, mở cây quạt ra và phe phẩy trước mặt. “Nhưng Hedley đã ra đi và tôi vẫn còn sống và ngài không quen biết anh ấy và không quen biết tôi và vì thế giữa hai chúng ta không có gì phải thương cảm, đúng không? Cám ơn ngài vì điệu nhảy. Tôi sẽ trở thành sự đố kỵ của tất cả các quý cô khác cho mà xem, vì là người đầu tiên được khiêu vũ với ngài.”
Cô mỉm cười một nụ cười choáng ngợp khi anh cúi đầu chào cô.
“Mặc dù vậy cô sẽ không khoe khoang chuyện đó,” anh nói. “Cô không phải người tự phụ mà.”
Cô bật cười.
“Chúc một buổi tối tốt lành, Mrs. Dew,” anh nói, và quay đi.
Trước khi Sir Humphrey có thể xông vào anh lần nữa và ép anh chọn một bạn nhảy khác, anh rút lui về hướng mà anh đoán là phòng chơi bài.
Thật may, anh đoán đúng, và tiếng ồn trong kia đã bị chặn lại.
Anh đã trình diện tại phòng khiêu vũ và vui vẻ ở lại đó một thời gian đủ lâu.
Vậy là Mrs. Vanessa Dew là cô em gái thứ ba? Một sự mỉa mai kì quặc khi một người xấu như thế lại lấy chồng đầu tiên. Mặc dù phải thừa nhận là ở cô ta có một sự tỏa sáng mà đôi khi ngược hẳn lại với vẻ ngoài của cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]