Bữa tiệc đông chí ngày càng đến gần hơn Brenna mong muốn. Mặc dù cô háo hức hi vọng gặp lại Linnet, đồng thời có nhiều điều muốn nói với Cordelia - người sẽ hối tiếc vì đã nói dối cô - nhưng cô lại không mong chờ đến nhà Anselm bởi lẽ ra cô đáng nhẽ phải căm ghét ông nhưng lúc này chính cô lại tự nhận thấy cô biết ơn Anselm rất nhiều vì những chuyện đã xảy đến với mình. Mặt khác cô phải đi đến đó cùng với Garrick, không phải như một nô lệ mà là như người phụ nữ của anh, trưng diện những món quà của anh trước tất cả mọi người. Cô tự hỏi liệu cô có thể chịu đựng được sự bẽ mặt đó?
Brenna không muốn đi nhưng cô cũng biết mình không có sự lựa chọn khác. Garrick là người có ý chí sắt đá, anh cương quyết rằng cô phải đi theo anh. Anh sẽ kéo lê cô đến đó nếu cô tỏ ý chống cự.
Brenna nhìn xuống chiếc áo dài xinh đẹp, mềm mại bó sát cơ thể mảnh dẻ - một chiếc áo nhung đỏ đắt tiền, không quá nặng và được dệt xen lẫn những sợi chỉ vàng. Một kiểu dáng đơn giản của người Viking, không tay áo và có đường viền cổ đặc trưng. Ngạc nhiên nhất là chiếc đai lưng rộng đính những viên rubi rất hợp với vòng tay cô đang mang.
Janie giúp cô tết mái tóc thành một bím dày với dải ruy băng đỏ quanh đầu tạo cho Brenna một ấn tượng thích hợp. Cô không ghen tỵ với việc Brenna sẽ là một vị khách trong nhà của Anselm, thậm chí tỏ ra khá vui mừng cho Brenna và trò chuyện vu vơ xung quanh may mắn tốt đẹp đó.
Nhưng Brenna không cảm thấy vậy, cô thậm chí còn trở nên e sợ hơn khi Garrick gọi. Cô gặp anh trong đại sảnh và ngạc nhiên bởi vẻ ngoài của anh - bộ áo bằng nhung đẹp và sang trọng, lớp vải màu vàng định hình trên cơ bắp trông như làn da thứ hai. Những sợi chỉ đỏ tương phản với màu vàng và những viên rubi lớn không chỉ được đính ở đai lưng mà trên cả chiếc dây chuyền vàng quanh cổ. Brenna tự hỏi liệu đây có phải là kế hoạch của Garrick? Để họ trông giống như một cặp đôi tương xứng?
Mái tóc gợn sóng của anh sáng lấp lánh trong ánh lửa nhưng đôi mắt lại nhuốm vẻ u ám. Cô chú ý thấy ánh nhìn chằm chằm kì quặc của người đàn ông Viking này.
“Em là một viên đá quý trên một mặt biển đen, em yêu.” Garrick dịu dàng nói và di chuyển đến gần.
Gương mặt Brenna đỏ bừng lên với cái cách anh nhìn. “Chiếc áo rất dễ thương.” Đó là tất cả những gì cô có thể xoay sở để nói lúc này.
“Đúng vậy, nhưng không đẹp như ai đó.”
Cô khó chịu bởi cảm giác không thoải mái. “Tôi không thích trò tâng bốc của anh, Garrick.”
“Ta chỉ nói sự thật.” Anh cười. “Ta nghĩ có nhiều thứ về em mà ta chưa biết.” Cùng lúc đó anh nôn nóng. “Chúng ta đi thôi. Chắc hẳn bữa tiệc đã bắt đầu rồi.”
Cô gật đầu và đi theo Garrick qua khu nhà bếp đến chỗ những chiếc áo khoác phía sau cửa. Nhưng cô không thấy áo của mình, thay vào đó là một chiếc áo khoác lông chồn xinh xắn với mũ trùm đầu lớn. Brenna vẫn đứng yên khi anh khoác áo lên vai cô và cẩn thận đội chiếc mũ lên mái tóc.
Cô nhìn anh, lông mày nhướng lên dò hỏi. “Một món quà khác?”
Garrick cười nhăn nhở. “Đúng vậy. Y phục đắt tiền thích hợp với em, thậm chí còn hơn thế.”
“Điều này không chứng tỏ sự hào phóng của anh, Garrick. Tại sao anh làm vậy?”
“Bởi trông em sẽ hợp với ta.” Anh đáp với một cái nhún vai và đưa cho Brenna con dao găm như đã hứa.
Cô để thứ vũ khí nạm đá quý vào thắt lưng, nhìn anh vẻ bực tức. “Chúa nhân từ! Tốt hơn là tôi có thể đoán trước được suy nghĩ của anh hiện giờ. Tôi ghét sự mâu thuẫn này!”
Cô cáu kỉnh, hiên ngang rời khỏi căn nhà nhưng vẫn nghe thấy tiếng cười khúc khích của Garrick trước cơn giận bộc phát của mình.
Một đám khói dày trong đại sảnh được tạo ra bởi những bếp lò nấu ăn, và Brenna thà chịu đựng sự cay xè mắt này còn hơn không khí giá lạnh bên ngoài. Cô vẫn quá lạnh để cởi bỏ chiếc áo choàng, mặt khác đó cũng là lí do bào chữa khá tốt khi cô thấy những người phụ nữ khác ở căn phòng này không ai có chiếc áo dài sang trọng như cô.
Gương mặt Brenna gần như đỏ ửng bởi xấu hổ khi nghĩ đến phản ứng của họ trước sự phô bày của Garrick về cô. Chỉ là một nô lệ được tô điểm tốt hơn những người phụ nữ tự do – cô chưa nghe thấy những lời đại loại như vậy nhưng Brenna tự cảm thấy mình như một nàng điếm cưng của Garrcik và biết tất cả cũng sẽ kết luận tương tự.
Những suy nghĩ đó khiến Brenna khó chịu và càng lúc càng tăng lên rõ rệt. Cô không nói gì khi Garrick để cô ở lại bàn trong lúc anh đi chào hỏi gia đình. Cô ngồi yên lặng, nhìn chằm chằm vào vạt áo đồng thời biết có nhiều ánh mắt đang quan sát cô. Cô tiếp tục nghiền ngẫm suy nghĩ và giật mình khi Heloise đến bên cạnh.
“Cô hài lòng với chiếc áo chứ, Brenna?”
Brenna thấy thoải mái hơn khi bắt gặp đôi mắt ân cần. “Vâng, cảm ơn bà!”
“Vậy thì đến đây để ta nhìn nào. Ta không muốn dành hàng giờ cho chiếc áo đáng yêu để rồi cô giấu nó đi.”
Brenna miễn cưỡng cởi bỏ chiếc áo khoác lông chồn nhưng chợt phát hiện ra cô không quá ngượng ngùng khi Heloise ở bên cạnh. Cô hết sức biết ơn bà chủ căn nhà đã dành thời gian để khiến cô thoải mái hơn.
“Đúng vậy, nó quả thực rất đáng yêu với cô, cô bé.” Heloise mỉm cười.
“Bà thật tử tế.”
“Ồ không, ta đang nói sự thật. Và ta nợ cô một lời cảm ơn, Brenna.”
“Cảm ơn? Tôi đâu có làm gì?”
Heloise đưa mắt về phía Garrick đang đứng với Anselm cùng vài người đàn ông khác, sau đó quay lại nhìn Brenna và cầm tay cô một cách trìu mến. “Ta đã không thấy con trai ta thực sự thoải mái và vui vẻ trong một thời gian dài. Chính vì vậy mà ta cần cảm ơn cô.”
Brenna lại đỏ mặt một lần nữa. “Bà chắc chắn đã nhầm lẫn rồi.”
“Ta không nghĩ vậy. Ồ, Garrick từng không muốn trở thành nạn nhân bởi sắc đẹp của cô và cố đấu tranh chống lại nhưng nó đã không thể. Cô không nhận thấy sự khác biệt của chính mình sao?”
Brenna chầm chậm gật đầu, tránh ánh mắt của Heloise. Cô không thể đồng ý với bà, nhưng thật đáng ngạc nhiên, suy nghĩ đó lại đang sưởi ấm cô. Liệu đây có phải là lý do cho sự thay đổi bất ngờ của Garrick kể từ khi cô ốm? Phải chăng anh có tình cảm với cô? Brenna sợ phải tiếp tục những suy nghĩ như vậy hay nói về nó nhiều hơn nữa, bởi vậy cô nhanh chóng thay đổi chủ đề. “Cô của tôi, tôi có thể gặp cô ấy được không?”
“Dĩ nhiên rồi. À, bà ấy đang đến. Ta sẽ rời đi để hai người có thể nói chuyện riêng.”
Brenna đứng lên với Heloise chỉ vừa đúng lúc Linnet đến gần nhưng cô không còn tâm trạng chú ý đến Heloise nữa. Ánh mắt cô hoàn toàn chìm trong ánh mắt Linet và những giọt lệ thi nhau rơi xuống khi họ ôm chầm lấy nhau. Cuối cùng Brenna đã có người để giãi bày tất cả những gì đã phải chịu đựng trong suốt thời gian gần đây, nhưng nó dường như không bằng một nửa so với tình cảnh tồi tệ của cô cô. Họ cùng ngồi xuống nhưng Brenna vẫn không rời tay Linnet. Cô quan sát vẻ ngoài của cô cô với một ánh mắt phê phán và nhận thấy người phụ nữ lớn tuổi này vẫn có dáng vẻ khác hẳn so với tuổi thực sự. Thực tế, đôi mắt xanh của Linnet lấp lánh sự trẻ trung và tràn đầy sức sống.
“Cô khỏe chứ?”
“Heloise đã làm cô cảm thấy như thể cô là một phần của gia đình bà ấy vậy.” Linnet giãi bày với vẻ khá dễ chịu. “Đúng. Cô rất khỏe.”
“Con lấy làm mừng vì điều đó. Con rất lo lắng cho cô nhưng Garrick không muốn để con đến đây cho đến bây giờ.”
“Cậu ra dường như muốn chiếm hữu, cô nghĩ vậy, và thích giữ chặt con ở trong nhà của cậu ta. Cô đã nghe rất nhiều về con từ Heloise, Brenna. Cô biết con rất ngang bướng lúc đầu, không nghi ngờ gì con sẽ như vậy. Cô cũng biết con đã chạy trốn và cũng đã ốm gần chết. Cô tưởng mình đã phát điên lúc đó. Nhưng giờ con ở đây, khỏe mạnh và cao quý. Cô thực sự rất an lòng.”
“Cao quý?”
“Con ở đây như một vị khách, không phải như nô lệ của Garrick. Đúng vậy, cậu ta đã trao cho con điều này.”
Brenna cười lạnh nhạt. “Con biết lý do của anh ta, cô ạ. Con ở đây chỉ để đáp ứng cho những nhu cầu của anh ta.”
“Hãy nghe cô, Brenna.” Linnet thuyết phục. “Có rất nhiều người ở đây có thể làm điều đó. Hơn nữa, cậu ta không cần phải tặng cho con những món quà xinh đẹp này nếu đúng như những gì con nghĩ. Cô đã ở cùng Heloise khi Garrick yêu cầu bà làm chiếc áo cho con. ‘Nó phải là kiểu dáng của người Viking.’ Cậu ta đã nói vậy. ‘Bởi vì cô ấy là một trong số chúng ta.’ ”
Brenna nhíu mày suy nghĩ. “Con cho rằng anh ta không có lý do để tin tưởng con hạnh phúc ở đây. Anh ta biết con sẽ chạy trốn lần nữa nếu có cơ hội. Tại sao anh ta nói con là một trong số họ?”
“Con phải đưa cho cậu ta một vài nguyên nhân để tin vào điều đó. Nhưng thật ra thì, Brenna, con không cần phải cố gắng bỏ trốn nữa. Nếu con thành công và Garrick không thể tìm thấy con, cô sẽ mãi lo lắng về con.”
“Khi con đi, cô ạ, con sẽ đi bằng đường biển và con sẽ mang cô đi cùng.” Brenna vội nói, nghi ngờ rằng khi nào cô có thể thực hiện điều này. Mặc dù cô cố gắng để Linnet cảm thấy thoải mái hơn nhưng những gì cô nói dường như càng làm tăng vẻ phiền muộn của người phụ nữ lớn tuổi.
“À, Brenna. Cô đã nghĩ khi thấy con ở đây ngày hôm nay tức là cuối cùng con cũng thoát khỏi sự hoang dại của bản thân. Một người phụ nữ trưởng thành sẽ chấp nhận số phận đã đến với cô ấy. Cô ấy sẽ cảm ơn rằng cô ấy còn tồn tại và cố gắng thích nghi với cuộc sống mới khi biết quá khứ không thể quay trở lại.”
“Như cô đã làm ư?”
“Đúng vậy, như cô đã. Chỉ có duy nhất cách này, Brenna, nếu chúng ta thương tiếc cho sự tự do đã mất thì chúng ta sẽ không thể chịu đựng. Sự thực, cuộc sống của cô đã tốt hơn nên cô không thể oán trách gì. Cô có sự tử tế, yêu quý của một người bạn từ Heloise. Bà ấy không ghen tỵ với cô vì những chuyến thăm viếng của Anselm và vì vậy cô cũng có một người đàn ông, người khá tốt bụng theo cách của ông ấy.”
“Dừng lại đi, con không muốn nghe nữa.”
“Hãy suy nghĩ kỹ, Brenna. Garrick rõ ràng quan tâm đến con. Hãy làm cuộc sống của con và cậu ấy trở nên tốt hơn.”
“Bằng cách trở thành con điếm của anh ta!” Brenna rít lên, tim cô đập dữ dội.
“Đúng, cô biết cậu ấy không thể đề nghị con kết hôn nhưng con sẽ như là một người vợ của Garrick. Những món quà lộng lẫy của cậu ấy chứng tỏ điều đó. Nó nói rằng một đứa con không chính thức có thể kế thừa từ cha cậu ta nếu không có một đứa con hợp pháp nào. Có lẽ Garrick sẽ không bao giờ kết hôn nhưng sẽ giữ con như một người tình duy nhất. Tương lai của con với cậu ấy sẽ được đảm bảo, ngay cả khi không có lời thề nguyền nào được nói ra. Con có thể sinh những đứa con không hợp pháp nhưng chắc chắn chúng sẽ có một địa vị ở đây.”
“Sự kiêu hãnh của con yêu cầu hơn thế. Con đã từng khinh thường hôn nhân nhưng giờ đây nó là cách duy nhất để con có thể sống với Garrick trong hòa bình.”
“Nhưng ở đây ngăn cấm kết hôn với một nô lệ.”
“Con biết.” Brenna nhẹ nhàng nói.
Cô nhìn Garrick ngang qua căn phòng và mỉm cười. Cô nói lớn tiếng hơn. Phải, cô sẽ có Garrick nhiều hơn và cô sẽ rất vui vẻ. Suy nghĩ việc kết hôn với anh và xóa bỏ những trận chiến không dứt đang lấp đầy cô với sự ấm áp. Đúng vậy, cô đã yêu Garrick! Brenna đón chào nhận thức mới mẻ này bằng tiếng cười trong trẻo, vui sướng. Cô nghiêng người sang và ôm lấy Linnet. “Con yêu anh ấy. Con đã không biết về điều đó cho đến bây giờ nhưng đó là sự thực. Con yêu Garrick. Nếu anh ấy quan tâm đến con như cô đã nói, như mẹ anh ấy nói thì anh ấy sẽ kết hôn với con. Chỉ có cách đó con mới có thể sống với Garrick.”
“Brenna, con chắc chắn là con gái của Angus, sự ngang bướng thật khó từ bỏ. Nếu con thực sự yêu Garrick, con sẽ giữ cậu ấy như cậu ấy đã và không yêu cầu nhiều hơn từ cậu ấy.”
“Và con sẽ tự nguyền rủa mình? Không cô ạ. Đó sẽ là cách của con hoặc không có gì hết.” Brenna ngoan cố đáp rồi đứng lên. “Delia đang ở đâu vậy?”
“Nó kêu mệt và đã về nghỉ trong khu nhà của chúng ta.”
“Cô ta biết con sẽ ở đây phải không?”
“Đúng vậy, tất cả chúng ta đều biết. Garrick đã có được sự chấp thuận từ cha cậu ấy để đưa con đến như là một vị khách, để không xúc phạm Anselm.”
Brenna cứng người lại vì điều đó. Cô là một sự xúc phạm? Quả thật hiện giờ cô đã được chấp nhận!
“Chúng ta sẽ nói chuyện sau, cô ạ.” Brenna bướng bỉnh nói. “Con hi vọng sau đó cô sẽ thông cảm với con nhiều hơn so với những người man rợ tà đạo này.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]