“Anh ấy cực ngốc, nhưng anh ấy lại là anh trai duy nhất của tôi!”
-
“Kim Namjoon, anh ra đây mà cãi nhau với em, trốn trong đó làm gì?” - một buổi chiều nọ, vẫn lại là cái cảnh tượng thường ngày khi Nami hung hăng đá mạnh vào cái cửa phòng Namjoon trong khi anh thì im lìm ở trong đó..sau khi đã làm nó tức điên vì ba cái lí sự cùn không chấp nhận nỗi của anh.
“Ngu sao ra, ra cho mày lại đá anh như đá cái cửa ấy à?” - giọng nói từ trong vọng ra, mang theo ngữ điệu xéo xắt.
“Được, không ra đúng không? Thế thì đợi tối em đi học về, sẽ bảo ba sạt anh một trận, cái đồ…”
“Đồ gì cơ?” - Joon thò cái đầu ra cửa, chỉ một tẹo đủ để nó không xông được vào.
“Đồ dở hơi chứ gì?” - nó làu bàu, lại đi đến chỗ kệ giày.
Mà khoan, có gì đó sai sai, chỗ này mọi khi mẹ vẫn luôn chừa cho Nami cây dù phòng khi mưa nhưng giờ đâu rồi? Bên ngoài đang mưa đấy trời ạ, và nó thì phải tới lớp, gấp lắm rồi...
“KIM NAMJOON, LẠI ANH NỮA ĐÚNG KHÔNG???” - nó gần như hét lên, may là căn nhà ấy giờ chỉ có hai đứa.
“Ple!” - anh giỏi lắm, còn dám giễu nó.
Trùm vội cái hoodie, nó chạy ùa ra ngoài, còn chẳng đem theo cặp. Ở trong phòng, Joon ngẩn ra, anh mở cửa nhìn dáo dác, quái lạ, con bé đi rồi sao? Chẳng phải anh đã lấy trộm dù của nó đem vào phòng cất rồi ư?Nghĩ thế, anh trở về phòng, toang mặc áo khoác vào để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/fic-ngan-cua-bangtan-va-army/1326945/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.